Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 593: Dụ địch xâm nhập

Chương 593: Dụ địch xâm nhập Mắt thấy Giải Đạo Nhân trốn đi rất xa, Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất cũng không đuổi theo, thân hình to lớn của nó lơ lửng bên ngoài vực sâu, nhìn xuống phía dưới sát khí cuồn cuộn bốc lên không ngừng, trong mắt lóe lên một tia do dự.
"Hai mươi năm một giấc xuân thu mộng làm được thế nào? Ha ha...ha ha..." Đúng lúc này, từ đáy vực sâu bỗng nhiên có một tiếng la lớn vang lên, thanh âm to như chuông, cuồn cuộn mà tới.
Lời nói của Hàn Lập đánh trúng điểm đau của Phệ Kim Tiên khiến cho lửa giận trong hai mắt bùng lên, nhưng thân hình vẫn không động đậy.
"Muốn ăn bản tiên nữ, cũng không sợ ăn đến bể bụng ngươi, nếu có gan ngươi liền đến thử một chút, bản tiên nữ ở đây chờ ngươi..." Ngay sau đó, giọng của Kim Đồng cũng như lửa cháy đổ thêm dầu, truyền ra từ chỗ sâu nhất của đáy vực.
Nghe những lời này, Phệ Kim Tiên quả nhiên bị triệt để làm cho lửa giận bốc lên, kim quang quanh thân không ngừng chớp động, ở biên giới xuất hiện những đường vân răng cưa, trông tựa như ngọn lửa màu vàng đang bùng cháy.
Chỉ thấy một tầng kim văn lưu động quanh thân nó, hình thể liền thu nhỏ lại, không đến trăm trượng, mà theo hình thể thu nhỏ, "kim diễm" bao phủ bên ngoài cơ thể càng thêm ngưng thực, trông như mặc một lớp áo khoác hỏa diễm.
Ngay sau đó, Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất lao xuống một cái, trực tiếp chui vào trong vực sâu đầy sát khí nồng nặc.
Nhờ có tầng áo khoác hỏa diễm bảo vệ, sát khí trong vực sâu đều nhao nhao tránh ra, bị ngăn cách ở bên ngoài mấy trượng.
Tuy vậy, trong mắt Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất vẫn tràn đầy vẻ chán ghét, rõ ràng rất không thích sát khí nơi vực sâu này.
Nó một đường lặn xuống, tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần so với việc Hàn Lập trước đó không ngừng đột phá cực hạn, từng đoạn từng đoạn thăm dò xuống.
Không bao lâu, nó liền thấy Hàn Lập và Kim Đồng đang đứng ở đáy vực sâu.
Ánh mắt Phệ Kim Tiên chớp động, trong mắt thoáng hiện một tia nghi hoặc, gã Nhân tộc này cùng tiểu gia hỏa đồng loại kia, vậy mà trong thời gian ngắn hai mươi năm lại đồng thời tăng lên không ít tu vi, chuyện này có chút không hợp lẽ thường.
Chẳng biết tại sao, với cảnh giới tu vi Thái Ất hậu kỳ, trong lòng nó vậy mà lại sinh ra một tia tỉnh táo, không tùy tiện tiếp tục bay xuống nữa, mà lơ lửng phía trên, hai mắt đánh giá đáy vực.
Nhìn xuống, nó liền phát hiện tại những nơi sát khí dày đặc dưới đáy vực đều có một chút đồ vật bị cố ý che giấu, bên trong truyền đến từng tia linh lực ba động rất khó phát hiện, dường như đang bố trí một pháp trận nào đó.
Trong mắt Phệ Kim Tiên thoáng qua một vòng ý cười mỉa mai, bỗng nhiên há miệng phun ra một đạo lốc xoáy bão táp màu vàng, lập tức từ trong miệng phun ra, càn quét về phía đáy vực.
Gió lốc đi qua, sát khí và cát đá bị cuốn theo những tia tinh quang nhỏ bé, hướng về vách núi hai bên tán đi, trên mặt đất lộ ra từng bệ đá hình tròn và từng mặt hắc kỳ hình tam giác.
Những bệ đá và hắc kỳ này bị gió lốc thổi lật nhào, nhao nhao thoát ly vị trí trận cước ban đầu, đổ về phía vách đá vực sâu, một đại trận lập tức mất tác dụng.
"Đây là những thứ các ngươi bố trí?" Phệ Kim Tiên nói tiếng người, hỏi.
Phía dưới đáy vực, Hàn Lập và Kim Đồng đều im lặng, cẩn trọng không lên tiếng.
Thấy không ai trả lời, Phệ Kim Tiên bỗng nhiên có chút tự giễu, thế mà lại lo lắng một tiểu quỷ chỉ vừa mới ở Thái Ất sơ kỳ và một gã Nhân tộc chỉ là Kim Tiên đỉnh phong có thể sử dụng thủ đoạn gì đáng để nó kiêng kỵ sao?
"Tiểu gia hỏa, ngươi và ta vốn là một thể, chờ khi ngươi dung nhập vào cơ thể ta, sẽ phát hiện, nhiều năm qua đánh nhau đuổi trốn, kỳ thật không có nửa điểm ý nghĩa, chi bằng hiện tại hãy thúc thủ chịu trói." Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất mở miệng nói.
"Phi, nếu nói như vậy, vậy tại sao ngươi không ngoan ngoãn bị ta ăn, dung nhập vào cơ thể ta? Đây chẳng phải là giống nhau đều là dung hợp một thể?" Kim Đồng nhổ nước bọt, hỏi ngược lại.
"Tuy ngươi và ta là một thể, nhưng tâm trí cảnh giới lại có phân chia. Cảnh giới của ta cao hơn ngươi không chỉ một bậc, nuốt ngươi dễ như trở bàn tay, còn nếu ngươi muốn nuốt ta, đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy. Huống hồ, với tâm trí trẻ con của ngươi, sớm muộn cũng bị người khác hoàn thành việc thôn phệ, sao không dung hợp với ta ngay bây giờ, có lẽ ta vẫn sẽ giữ lại một chút ký ức của ngươi... Nói thật, khi thấy ngươi bước vào Thái Ất sơ kỳ, ta thật sự rất vui mừng." Lúc này, Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất lại không hề nóng nảy và tức giận như lúc trước, chậm rãi nói.
Hàn Lập từ nãy đến giờ không nói gì, chờ đến lúc này mới mở miệng: "Xét về tâm tính, Kim Đồng bây giờ tốt hơn rất nhiều, ngươi muốn thôn phệ nàng, còn phải hỏi qua ta, vị chủ nhân này của nàng mới được."
"Một Nhân tộc chỉ là Kim Tiên cảnh, mà dám xằng bậy chủ nhân chúng ta, ngươi thật đáng chết!" Nghe vậy, Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất lập tức giận tím mặt.
Hai chi trước của nó giao nhau, bỗng nhiên vung lên, hai đạo tinh quang hình bán nguyệt lập tức vụt qua nhanh như tên bắn, nhằm thẳng vào Hàn Lập.
Những tinh quang đó nhìn bề ngoài không khác gì của Kim Đồng, nhưng tốc độ nhanh hơn mấy lần, gần như chỉ trong một cái chớp mắt đã đến trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ cảm thấy khí tức cứng lại, một cỗ lực vô hình đập vào mặt.
Nhưng may là hắn đã sớm có chuẩn bị, kim quang quanh thân đại tác, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, thân hình mơ hồ một cái, liền mang theo Kim Đồng lóe sang một bên.
Cùng lúc đó, cổ tay hắn khẽ động, hai đạo quang mang đen trắng đồng thời bắn ra, đánh về phía Phệ Kim Tiên.
Vật màu trắng kia Phệ Kim Tiên có chút ấn tượng, chính là chặn giấy bạch ngọc mà Hàn Lập đã từng dùng trước đây, lần trước bị nó đánh lui liền tàn phá không chịu nổi, không ngờ lần này lại được đem ra dùng.
Theo một tiếng gió rít gào vang lên, chiếc chặn giấy có khắc đầu Man Sư đột nhiên phóng lớn, hóa thành một con lạc đà trắng đầy bướu nổi lên, hướng thẳng Phệ Kim Tiên vào đầu mà ép xuống.
Còn vật màu đen kia là một khối nghiên mực hình vuông, dài mảnh, vừa mới rơi xuống đất đã "tùng" một tiếng biến thành một biển lửa đen kịt, đốt lên hừng hực cuốn lấy Phệ Kim Tiên.
Hai món bảo vật này đều là đồ lấy được từ tay Phong Thiên Đô, bản thân đều là Tiên khí uy lực phi phàm, nhưng khi đối mặt với Phệ Kim Tiên lại lộ ra có chút lực bất tòng tâm.
Phệ Kim Tiên khẽ quát một tiếng, một chi trước hướng phía trên gạch ngang một cái, một đạo tinh quang lập tức bắn ra, đánh vào con lạc đà trắng.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Con lạc đà trắng bị gãy làm đôi từ giữa, quang mang tản ra, hóa thành hai đoạn mảnh vụn chặn giấy, rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Phệ Kim Tiên lại mở miệng khẽ hút một cái, biển lửa dưới đất liền lập tức ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy sóng lửa, giống như cá voi hút nước, bị nó hút vào trong bụng không còn sót chút nào.
Nhưng vào lúc này, một biến cố bất ngờ xảy ra!
Trên đại địa, trước đó bị biển lửa đen che phủ, từng cây cột đá bạch ngọc có khắc các loại phù văn nhao nhao đột ngột mọc lên từ mặt đất, tụ tập thành một tòa thạch trận màu trắng khổng lồ, lóe ra ánh sáng sáng như tuyết, xông thẳng vào Phệ Kim Tiên.
Đồng thời, trên vách đá hai bên đều lóe lên ánh sáng bạc chói mắt, bốn đạo phù văn khắc đá dài trăm trượng đồng thời xuyên ra khỏi tường, hóa thành bốn tấm quang ảnh phù văn khổng lồ, hướng thẳng vào Phệ Kim Tiên mà chụp xuống.
Bốn đạo phù văn này không phải vật gì khác, mà theo thứ tự là bao hàm "Thanh Long Khốn Mộc Phù", "Bạch Hổ Thước Kim Phù", "Chu Minh Cử Hỏa Phù" cùng "Chân Võ Cự Thủy Phù" ở bên trong Tứ Tượng Phù Trận, chính là Hàn Lập đã lấy bốn tấm phù lục mà lúc trước có được từ trên Bát Bảo Trọng Hàm làm cơ sở, rót một lượng lớn tiên linh lực vào điêu khắc ở trên vách đá.
Theo tiếng hổ gầm và long ngâm vang lên, một đầu Giao Long màu xanh lao xuống, một đầu cự hổ màu trắng lao tới, một con cự điểu đỏ rực bay nhào xuống, một đầu Huyền Vũ giáp dày va chạm vào, trực tiếp dùng thế khốn thủ tứ phương ép về phía Phệ Kim Tiên.
"Lũ kiến ti tiện, chút tài mọn!" Phệ Kim Tiên nổi giận quát một tiếng.
Tinh quang quanh thân nó nổi lên bốn phía, vô số lưỡi dao quang mỏng manh óng ánh dày đặc bắn ra, gần như trong nháy mắt liền đánh nát đại trận phía dưới thành một cái sàng trăm ngàn lỗ.
Mà bốn đầu dị thú từ trên cao đè xuống cũng căn bản không ngăn được những lưỡi dao tinh quang kia, trong chốc lát liền bị đánh tan thành linh khí mỏng manh, hóa thành bốn làn sương mù tiêu tán ra.
Nhưng nó chưa kịp nghỉ ngơi, một bóng ma khổng lồ trống rỗng từ trên trời giáng xuống, biến thành một tòa lầu các ba tầng lớn không gì sánh được, lập tức bao phủ lấy nó.
Trong lầu các vàng son lộng lẫy, phạn âm văng vẳng bên tai, từng đợt sóng âm cổ quái truyền đến khiến Phệ Kim Tiên cảm thấy phiêu diêu, trong lúc hoảng hốt hắn như quay trở lại khung cảnh mộng mị trước kia, một lần nữa truy đuổi Kim Đồng.
"Rống..."
Chỉ nghe thấy trong miệng phát ra một tiếng như thú gầm rống lên, một cỗ tiếng gầm to lớn lập tức xung kích ra, trong nháy mắt đánh vỡ hết thảy phạn âm trong lầu các ba tầng, ngay cả trên lầu các cũng lập tức xuất hiện vô số vết nứt dày đặc.
Hàn Lập nhìn cảnh này, trong mắt không khỏi giật giật, Phệ Kim Tiên này sau khi trải qua 20 năm tra tấn trong huyễn cảnh, lực lượng thần thức dường như càng thêm cường hãn hơn mấy phần.
Dựa theo dự tính trước đó của hắn, lầu các ba tầng sau khi trải qua tôi luyện trong hồ lô xanh biếc một khoảng thời gian, hẳn là có thể giam cầm Phệ Kim Tiên khoảng mười hơi thở, để hắn tranh thủ thời gian thi triển Chân Ngôn Bảo Luân, nhưng thực tế lại ngay cả ba hơi cũng không chống đỡ nổi.
"Phanh" một tiếng nổ lớn!
Lầu các ba tầng theo đó vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vụn, sụp đổ.
Cùng lúc đó, Hàn Lập hét lớn: "Ma Quang đạo hữu, còn không ra tay, đợi đến khi nào?"
Lời vừa dứt, một bóng đen bao bọc trong sát khí cuồn cuộn đột nhiên lóe lên sau lưng Phệ Kim Tiên, hai tay nắm chặt một cây trường thương cổ xưa toàn thân đen kịt, ưỡn một cái liền đâm về phía sau lưng nó.
Bóng đen đó chính là Ma Quang đã nhập chủ thi hài Hôi Tiên, không biết hắn đã dùng bí pháp gì, khí tức trên người lúc này vậy mà đã đạt đến Thái Ất sơ kỳ.
Chỉ thấy trên trường thương hắc quang đại tác, vết máu trên đầu thương càng tỏa ra từng đạo ánh sáng đỏ huyết sắc, xoay tròn quanh mũi thương, ngưng kết thành từng đóa thương ảnh đỏ huyết như hoa sen, phát ra những tiếng rít chói tai khiến người kinh hãi.
Thân thương run lên, quang ảnh loé động, uyển chuyển như du long, mang theo sát phạt khí mãnh liệt tột độ đâm vào Phệ Kim Tiên, uy lực bộc phát mạnh gấp mấy chục lần so với ngày trước Hàn Lập thử nghiệm.
Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất sớm đã phát hiện, thân thể lại không tránh không né, giơ hai chi trước lên đón lấy thanh hắc thương kia.
Hai bên với kích thước khác biệt một trời một vực, nhưng khí thế lại đều không tầm thường, giống như cứng chọi mềm, kịch liệt va vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận