Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1195: Thiên Nhân cảnh

Chương 1195: Thiên Nhân cảnh
Hàn Lập đi ra bên ngoài lầu chính, ngẩng đầu nhìn lên dòng sông trong hư không, chỉ thấy bên trong lấm ta lấm tấm những ánh sáng, tựa như hàng vạn Tinh Hà đang chìm đắm.
Hắn chăm chú nhìn dòng sông này, bỗng phát giác ra những điểm tinh quang trong dòng sông bắt đầu chuyển động, vạch ra từng đạo ngân hà sáng chói như sao băng rơi xuống.
Trong lòng hắn hơi động, bất giác sinh ra một loại cảm ứng kỳ lạ, cảm thấy trong dòng sông này dường như có từng đợt dao động của Thời Gian pháp tắc lan tỏa ra.
Ánh mắt hắn đảo qua cảnh vật xung quanh, thấy hư không tựa như ngưng trệ lại, bị bao phủ bởi dao động của Thời Gian pháp tắc, lâm vào một hoàn cảnh hết sức đặc biệt.
Hàn Lập thấy cảnh kỳ lạ như vậy, tâm niệm khẽ động, hai tay bấm pháp quyết, công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết trong cơ thể lần nữa vận chuyển, Chân Ngôn Bảo Luân và năm loại vật cụ tượng Thời Gian pháp tắc khác cũng theo đó nổi lên, lơ lửng quanh thân hắn.
Theo hai tay hắn mở ra, năm vật cụ tượng Thời Gian pháp tắc bay ra, rơi vào trong dòng sông hư quang trên đỉnh đầu.
Bên trong mỗi vật chứa từng sợi tơ Thời Gian pháp tắc, bắt đầu tản ra khắp nơi, như những sợi bông bồ công anh rơi vào dòng sông, hòa tan cùng dòng sông hư quang.
Dòng sông hư không lập tức phát ra kim quang rực rỡ, biến thành một màn mưa vàng trút xuống, bao phủ toàn bộ không gian Hoa Chi, khiến cả không gian tràn ngập dao động của Thời Gian pháp tắc.
Hàn Lập giật mình, thấy tất cả tơ Thời Gian pháp tắc đều tan vào hư không, vội vã vung tay lên.
Một màng sáng hình tròn màu vàng nhạt lập tức mở rộng, hóa thành một Thời Gian Linh Vực lớn, bao phủ cả không gian Hoa Chi.
Hai tay hắn không ngừng vung vẩy trong hư không, ý đồ thông qua Linh Vực, thu hồi những tơ Thời Gian pháp tắc đã tung khắp nơi, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Ngược lại, năm kiện vật cụ tượng Thời Gian pháp tắc, khi cảm ứng được Linh Vực xuất hiện, trên đó những đạo văn trong suốt bay múa ra, bắt đầu hòa vào không gian Linh Vực xung quanh.
Trong Linh Vực bắt đầu nổi lên từng đợt rung động mãnh liệt, Chân Ngôn Bảo Luân lập tức phát ra tiếng rít lớn, thoát khỏi hư không sau lưng Hàn Lập, bay lên không trung, hóa thành một vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu.
Từ vầng trăng tỏa ra từng tia sáng màu vàng, trong nháy mắt chiếu khắp toàn bộ Linh Vực, ánh sáng còn rực rỡ hơn cả mặt trời, nhưng không hề có chút cảm giác nóng bỏng nào.
Cùng lúc đó, Huyễn Thần Sa Lậu cũng rơi xuống mặt đất, biến thành một biển cát trải rộng, khiến mặt đất trong Linh Vực không gian trở nên một màu vàng kim.
Hàn Lập nhìn cảnh trước mắt, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác khác lạ.
Lần biến hóa của các vật Thời Gian pháp tắc này, so với trước kia có chút khác biệt.
Chân Ngôn Bảo Luân treo trên không trung, hình thái nó vẫn hư ảo, nhưng những ánh sáng màu vàng xung quanh lại dung nhập vào trong đó, khiến nó liên kết với không gian Linh Vực càng chặt chẽ, dường như có xu hướng dung hợp vào nhau.
"Chẳng lẽ là muốn tiến giai đến Tạo Vật cảnh rồi?" Hàn Lập trong lòng hơi động, kinh ngạc.
Nhưng chưa đợi hắn hết kinh ngạc, Quang Âm Tịnh Bình treo trên đỉnh đầu đột nhiên nghiêng xuống, rơi vào bãi cát vàng, nước dịch màu vàng từ trong đó cũng theo đó chảy ra.
Chỉ thấy nước dịch tràn qua Huyễn Thần Sa khắp nơi, không những không ngấm xuống, mà tốc độ chảy càng lúc càng mạnh, khu vực nước càng lúc càng rộng, trực tiếp biến thành một dòng sông vàng hư ảnh.
Và theo dòng nước dẫn dắt, đất cát cũng biến đổi, bắt đầu nhấp nhô, dần dần tạo thành hình núi khe, lờ mờ có hình dáng ban đầu của sông núi.
Ngay sau đó, hư ảnh Đông Ất Thần Mộc cũng rơi trên gò núi cát, trong nháy mắt như lửa cháy lan đồng cỏ, biến thành một rừng cây xanh tươi, lan rộng ra.
Những cảnh tượng này xảy ra, tất cả đều giống như vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, cùng không gian Linh Vực phát sinh biến hóa kỳ lạ, bắt đầu từng chút bày ra xu thế dung hợp.
Hàn Lập lúc này sao có thể không hiểu sự biến đổi của Linh Vực mình, thấy tốc độ dung hợp này rất chậm, lập tức nhảy lên giữa không trung, ngồi lơ lửng xuống.
Hắn toàn lực vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, đem Thời Gian pháp tắc chi lực vừa tăng lên cùng tiên linh lực trong cơ thể, lần nữa giải phóng ra, phản hồi không gian Linh Vực đang gào khóc đòi ăn này.
Theo Thời Gian pháp tắc chi lực của hắn tản ra, tốc độ dung hợp của các vật cụ tượng Thời Gian pháp tắc đều tăng lên một chút, nhưng vẫn hết sức chậm chạp.
Với tốc độ này, dù có đại trận Quang Âm Thiên Tuyền gia trì, cũng không biết đến khi nào mới thành công, huống chi đại trận hắn bố trí sẽ tiêu hao một lượng lớn tiên nguyên thạch, trước mắt hắn chỉ có thể duy trì nhiều nhất khoảng 100 năm, qua chênh lệch chuyển đổi cũng chỉ khoảng 10000 năm.
Trừ hai ngàn năm bế quan tiêu hao trước đó, hiện tại cũng chỉ còn lại có 8000 năm.
Dựa vào 8000 năm để Linh Vực Tạo Vật cảnh vững chắc, đơn giản như người si nói mộng, huống chi bây giờ hắn không có nhiều thời gian để tiêu hao ở đây.
"Thời gian không đủ a... Muốn thành hình trong một lần e là không dễ, không bằng thử chọn một loại dung hợp trước." Hàn Lập trong lòng thở dài một tiếng, chậm rãi lẩm bẩm.
Nói xong, hắn quyết định, hai tay bấm pháp quyết, hướng rừng cây tươi tốt do Đông Ất Thần Mộc biến thành phía dưới thân.
Trong hư không, Thời Gian pháp tắc chi lực và tiên linh lực mắt thường có thể thấy, đều chảy về Đông Ất Thần Mộc.
Tốc độ dung hợp của các vật cụ tượng Thời Gian pháp tắc khác lập tức chậm lại, chỉ có ánh sáng trên Đông Ất Thần Mộc càng phát ra sáng ngời và ngưng thực hơn.
"Quả nhiên có hiệu quả." Hàn Lập mừng thầm trong lòng, tự nói.
Sở dĩ hắn chọn Đông Ất Thần Mộc đầu tiên, là vì hắn không quá chắc chắn kết quả sau cùng, nên không chọn Chân Ngôn Bảo Luân quen thuộc nhất để dung hợp.
Thời gian như nước chảy, Hàn Lập tĩnh tâm như mặt hồ, không ngừng đem tiên linh lực ngưng tụ trong cơ thể cùng Thời Gian pháp tắc chi lực phóng ra, cung cấp dinh dưỡng để Linh Vực trưởng thành.
Rất nhanh, trong không gian Hoa Chi lại qua hai nghìn năm.
Nhưng với thế giới bên ngoài, chỉ mới trôi qua 20 năm.
Hai mươi năm trước, Tiểu Bạch đã nhận ra Hàn Lập bế quan thành công, chờ đợi mãi mà không thấy Hàn Lập xuất quan, trong lòng không khỏi thầm thì.
"Rõ ràng đã bế quan thành công, lẽ ra phải ra ngoài rồi chứ?"
"Sao lâu như vậy nha...Thật sốt ruột!"
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Phi, phi, chủ nhân cát nhân thiên tướng, làm sao có thể xảy ra chuyện được!"
"Vậy chắc là có kỳ ngộ gì đó rồi, đúng vậy, hẳn là như vậy... nhưng thời gian càng lúc càng ít rồi..."
Tiểu Bạch đi đi lại lại, trên mặt lúc lo lắng, lúc lại mê man, không khỏi hỏi Tinh Viêm Hỏa Điểu.
Hắn không lo lắng cho an nguy của Hàn Lập, vì thông qua cảm ứng khí tức có thể biết Hàn Lập không sao, hắn lo lắng là ở đây mất quá nhiều thời gian, chỉ sợ chưa kịp cứu Kim Đồng thì hắn đã phải trở về Man Hoang rồi.
Tinh Viêm Hỏa Điểu tự nhiên không biết, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Tiểu Bạch nghi hoặc, định tiến vào không gian Hoa Chi xem xét, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến Hàn Lập tu hành, đành phải nhẫn nại xuống...
...Trong động thiên, Hàn Lập hai mắt nhìn chằm chằm vào hư không phía dưới, nơi đó một rừng cây màu vàng đã rất ngưng thực, Thời Gian pháp tắc chi lực trong đó cũng vô cùng nồng đậm.
Không gian Linh Vực của Hàn Lập, lúc này đã đạt đến cấp độ Tạo Vật cảnh.
"Vậy mà chỉ dùng hai ngàn năm..." Với kết quả này, Hàn Lập có chút hài lòng.
Hắn biết, ngưng tụ Linh Vực rất tốn thời gian, người bình thường nếu muốn đạt tới Linh Vực Tạo Vật cảnh sơ bộ, mất vài vạn thậm chí mấy chục vạn năm cũng không có gì lạ.
Hàn Lập đoán, Linh Vực của hắn có thể nhanh chóng tiến vào Tạo Vật cảnh như vậy, một phần là do công pháp tu luyện của hắn quá cao cấp, mặt khác là do năm vật Thời Gian pháp tắc của hắn, bản thân mỗi vật đều mang thuộc tính Ngũ Hành.
Vạn vật bắt nguồn từ Âm Dương, tuân theo Ngũ Hành, năm vật Thời Gian pháp tắc của hắn tương hợp Ngũ Hành, khiến cho việc ngưng luyện "tạo vật", có được ưu thế trời cho.
Sau khi vui mừng, ánh mắt Hàn Lập liếc qua mấy vật cụ tượng Thời Gian pháp tắc còn lại, trong lòng thầm nghĩ: "Lần này thời gian có hạn, đành phải chờ khi khác tìm cơ hội tạo vật cho từng người vậy..."
Nói xong, hắn vung tay định thu Linh Vực lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng dị hưởng đột nhiên vang lên từ trong không gian Hoa Chi, Hàn Lập nghi hoặc nhìn theo.
Chỉ thấy phía Linh Dược viên, một đạo hào quang xanh biếc bay lên, bay thẳng tới, nhập vào khu rừng vàng trong không gian Linh Vực.
Hàn Lập tập trung nhìn, thấy vật bay vào trong rừng cây vàng kia, chính là một cây cổ thụ kỳ quái cành lá xum xuê.
"Đây là... Lưỡng Sinh Thụ?" Hàn Lập giật mình, nhận ra cây cổ thụ kia chính là tuyệt tự của Lưỡng Sinh Thụ hắn lấy được từ di tích Chân Ngôn môn, bồi dưỡng thành cây mới.
Chỉ là trong trí nhớ của hắn, Lưỡng Sinh Thụ sinh trưởng rất chậm, nhưng cây này trước mắt rõ ràng đã thành tài.
Đúng lúc hắn nghi hoặc, một màn kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy cây xanh kia sau khi rơi vào rừng, tự mình sinh ra rễ, cắm xuống đất, trên đó thanh quang dao động, lờ mờ như biến thành một rừng cây xanh.
Trong từng đợt ánh sáng, rừng cây xanh bắt đầu trùng lặp với rừng cây vàng, giữa hai bên sinh ra những sợi tơ nhỏ, liên kết với nhau, nhìn dường như cũng có xu thế dung hợp.
"Vật pháp tắc dung hợp với Linh Vực tạo thành cảnh thật? Đây chẳng phải cảnh kỳ dị chỉ xuất hiện ở Linh Vực Thiên Nhân cảnh sao, sao lại thế này?" Hàn Lập trong lòng kinh ngạc không thôi, nhịn không được lẩm bẩm.
Sở dĩ Linh Vực Thiên Nhân cảnh cao hơn Tạo Vật cảnh và Hóa Linh cảnh một bậc, là do nó có thể thông qua việc dung hợp với những vật có thuộc tính pháp tắc tương tự để đạt được tác dụng thực hóa Linh Vực.
Một khi Linh Vực được thực hóa, uy lực sẽ tăng lên gấp bội, nó gần như có vị trí áp chế so với hai cảnh Linh Vực trước đó.
Tu sĩ ở trong Linh Vực Thiên Nhân cảnh của mình, chẳng khác nào người và trời hợp làm một, trở thành Chúa Tể của tiểu thiên địa này, khi đối mặt với kẻ địch tiến vào Linh Vực của mình, tự nhiên sẽ bất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận