Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 643: Đi mà quay lại

Chương 643: Đi rồi lại quay lại Thạch Xuyên Không và Hồ Tam nghe Hàn Lập nói vậy, liếc nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
"Đã vậy, ta cũng không ép nữa. Núi cao sông dài, ngày khác lúc chia tay, lại đến đền đáp đạo hữu ơn cứu giúp." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy thế, biết Hàn Lập đã quyết ý, liền mở miệng nói.
"Dã Hạc cốc một chuyến duyên phận, lời khách sáo không cần nói nhiều, chúng ta sau này còn gặp lại." Hàn Lập chắp tay nói.
"Sau này còn gặp lại." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chắp tay đáp lễ.
Sau đó, Hàn Lập hướng Thạch Xuyên Không hai người gật đầu chào, trên thân độn quang lóe lên, hóa thành một đạo thanh quang vút qua cửa sổ quán trà, trong nháy mắt trốn xa biến mất.
"Di tích tông môn ở ngay Hắc Thổ Tiên Vực, chuyện này các ngươi cũng đã biết rồi chứ? Chúng ta khi nào lên đường?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, quay người hỏi.
"Không vội, còn một người trợ giúp chưa đến." Hồ Tam nhếch mép, vừa cười vừa nói.
"Dù sao đi nữa, rời khỏi nơi này trước đã, trước đó chúng ta bày nghi trận, chưa chắc đã lừa được mấy tên giám sát sứ kia, nói không chừng bọn chúng hiện giờ đã ngửi thấy mùi vị đuổi tới." Thạch Xuyên Không mở miệng nói.
Vừa nói, hai tay hắn bấm pháp quyết, trước người một mảng ngân quang sáng lên, trong hư không lập tức truyền đến trận trận không gian ba động mạnh mẽ, rất nhanh mang ba người cùng nuốt vào, biến mất tại lầu hai quán trà.
… Thời gian trôi qua, hơn ba năm.
Trong Hắc Sơn Tiên Vực, có một dãy núi đen liên miên trùng điệp, có một ngọn núi thấp bé không chút nào nổi bật, kẹp giữa hai ngọn núi cao, giống như khe núi hẻm vực.
Trên ngọn núi này, trong rừng rậm, có một con đường đá xanh nhỏ bé bị cỏ dại che phủ, uốn lượn dẫn đến một đạo quán cũ nát, trước cửa trồng hai cây hòe cổ thụ.
Cửa quan đã sụp đổ hoàn toàn, mấy gian Linh Quan điện ít ỏi cũng đã hư hại nghiêm trọng, chỉ còn một tòa Tam Thanh điện mái đầy rêu xanh cỏ dại là vẫn còn đứng vững.
Đêm khuya tĩnh mịch, trong Tam Thanh điện lóe lên một vầng bạch quang mờ ảo, từ các góc cửa sổ đổ nát của đại điện xuyên ra ngoài, hắt lên cột trụ hành lang và thềm đá những mảng bóng loang lổ.
Một nam tử mặc thanh bào đang khoanh chân ngồi trên một bồ đoàn cũ nát, trước mặt hắn trên mặt đất bày một bình nhỏ màu xanh sẫm, xung quanh thân bình bao phủ vô số đốm sáng trắng li ti, trông có vẻ kỳ dị.
Nam tử không ai khác chính là Hàn Lập.
Ngày đó sau khi tách ra với Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ba người, vừa mới rời khỏi Thanh Lâm trấn, hắn đã trực tiếp dùng Truyền Tống Lôi Trận liên tục mấy lần dịch chuyển, hoàn toàn kéo dài khoảng cách với bọn họ, sau đó mới điều khiển bích ngọc phi xa một đường hướng nam phi nhanh.
Hắn ban ngày không ngừng di chuyển, ban đêm thì tìm những vùng hoang sơn dã lĩnh không xa trấn thành nghỉ ngơi, vừa tránh được các tu sĩ khác, cũng không bị yêu thú quấy rối, còn tranh thủ dùng bình nhỏ ngưng tụ lục dịch, vừa tu luyện mấy bộ công pháp thời gian kia.
Trước đó dùng Túc Sát Đan loại bỏ không ít sát khí, trên đường đi cũng xem như bình an vô sự, chỉ là những đại trấn thành có tu sĩ ẩn hiện thì tạm thời không thể vào.
Qua chừng nửa khắc, bạch quang xung quanh bình nhỏ đều bị thu nạp vào, lục dịch đã ngưng tụ thành.
Hàn Lập cong ngón búng ra, châm lửa đốt một đống củi không xa, sau đó với tay nhặt bình nhỏ lên, giơ trước mắt.
Nhờ ánh lửa, hắn xuyên thấu qua vách bình như phỉ thúy, thấy bên trong có một giọt chất lỏng đang chậm rãi nhấp nhô.
Khi hắn đang nghĩ có nên tiến vào "Hoa Chi" Động Thiên, để Đạo binh thúc một phen không thì, chiếc mặt nạ "Long Ngũ" đang bao phủ trên mặt đột nhiên lóe lên, tự hành hiện ra.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, tay bấm pháp quyết, âm thầm vận chuyển.
Chỉ thấy giữa mi tâm mặt nạ bắn ra một đạo hồng quang, ngưng tụ trong hư không trước mặt hắn thành một hình người hư ảo.
Hư ảnh kia cao chừng hai trượng, gần như cao bằng cả đại điện, mặc một chiếc áo bào đen rộng thùng thình, trên mặt mang mặt nạ ác quỷ màu đỏ sẫm, hai mắt như linh, mũi như mỏ ưng, miệng mọc răng nanh.
Hàn Lập không khỏi nhíu mày, lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện bộ trang phục này đúng là hình tượng Luân Hồi Sứ mà hắn đã từng thấy trong trí nhớ của Lục Nhân Giáp.
"Ngươi chính là Long Ngũ à? Từ khi trở thành Luân Hồi Chi Tử, đến nay đã gần ngàn năm, nhiệm vụ thứ nhất đã hết hạn. Mới ngàn năm nhiệm vụ mà ngươi vẫn chưa hoàn thành, cần ngươi phải đi chấp hành." Luân Hồi Sứ giọng điệu hờ hững, mở miệng nói.
"Đã một ngàn năm sao? Thời gian trôi qua nhanh thật…" Hàn Lập không khỏi cảm thán.
"Nhiệm vụ lần này ngươi lựa chọn tiếp nhận, hay dùng Tiên Nguyên thạch bồi thường?" Luân Hồi Sứ hỏi.
"Xin tôn sứ cho ta biết nội dung nhiệm vụ lần này trước đã." Hàn Lập nghĩ một lúc rồi nói.
"Nhiệm vụ lần này, cần ngươi đến Vi Thước sơn gặp Hồ Tam, hiệp trợ hắn hoàn thành một lần thám hiểm di tích, tình huống cụ thể đợi các ngươi gặp mặt, hắn sẽ thông báo chi tiết. Phần thưởng nhiệm vụ ngoài những gì ngươi tự lấy được trong di tích, Hồ Tam sẽ thưởng thêm 20.000 Tiên Nguyên thạch, hoặc một món tiên khí bình thường." Luân Hồi Sứ nói.
"Tôn sứ, cho ta mạo muội hỏi một chút, vị Hồ Tam đạo hữu này, có phải là tên quái tặc 'Ngân Hồ' rất nổi danh trong điện không?" Nghe vậy, Hàn Lập giật mình, không nhịn được hỏi.
"Cái này…đợi khi gặp rồi, ngươi có thể tự mình hỏi hắn." Luân Hồi Sứ hờ hững đáp.
Dù đối phương không trực tiếp trả lời, nhưng Hàn Lập cũng đã biết câu trả lời.
"Nếu chọn dùng Tiên Nguyên thạch đền bù, thì cần bao nhiêu?" Hàn Lập do dự một lúc rồi hỏi.
"50.000." Luân Hồi Sứ lạnh lùng nói.
Hàn Lập nghe xong liền trầm tư.
50.000 Tiên Nguyên thạch tuy không nhỏ, nhưng hắn cũng có thể chi ra được, ai lại nguyện ý không công đưa cho người khác? Hắn bắt đầu cân nhắc lại việc có nên đến di tích Chân Ngôn Môn không.
Vì « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » và Lục Nhân Giáp, Hàn Lập đối với Chân Ngôn Môn tự nhiên rất hứng thú, lúc trước sở dĩ không muốn đi, phần lớn là do không tin tưởng Hồ Tam và Thạch Xuyên Không.
Nhưng hiện giờ việc này đã thành một nhiệm vụ ngàn năm của Luân Hồi Điện, lại có chút khác biệt.
Về phần việc ứng phó sát suy, trong Luân Hồi Điện không có thêm chỉ thị gì, hắn chỉ có thể dùng những cách cũ trước kia, cho nên thực chất là ở trong di tích Chân Ngôn Môn, hay là trên đường bỏ trốn cũng không khác nhau là bao.
"Rốt cuộc chọn thế nào, nhanh quyết định đi." Lúc này, Luân Hồi Sứ đột nhiên lên tiếng thúc giục.
"Nhiệm vụ này, ta nhận." Hàn Lập lớn tiếng đáp.
"Tốt, hoàn thành nhiệm vụ này xong, trong một ngàn năm ngươi là thân tự do, chỉ cần tốn Tiên Nguyên thạch tương ứng, tất cả tài nguyên trong Luân Hồi Điện ngươi đều có thể mượn dùng." Luân Hồi Sứ gật đầu.
Nói xong, hắn vung tay, một mảng ngân quang ngưng tụ trong hư không, tập hợp thành một bản đồ rộng lớn, trên đó có một điểm sáng màu đỏ đánh dấu, phía trên viết ba chữ "Vi Thước sơn".
"Nhớ kỹ bản đồ này, chỗ các ngươi gặp Hồ Tam ở ngay chỗ này, ngươi cần đến đó trong vòng nửa năm. Quá hạn coi như từ chối chấp hành nhiệm vụ, bản điện sẽ tự truy cứu trách nhiệm." Luân Hồi Sứ nói xong, thân ảnh dần tiêu tán.
Hàn Lập nhìn đi nhìn lại trên bản đồ vài lần, kết hợp địa hình địa vật để xem xét một lát, rất nhanh tìm ra vị trí dãy núi hắn đang ở, tên là "Lão Ao sơn".
So sánh cẩn thận khoảng cách giữa nơi đây với Vi Thước sơn, phát hiện không tính quá xa, nếu dùng bích ngọc phi xa đi đường, thì trong vòng ba tháng là có thể đến.
Hàn Lập ghi nhớ bản đồ, ánh sáng trong hư không trước mắt liền vặn vẹo rồi mờ đi, cuối cùng biến mất.
Trong đầu hắn lại nhớ lại bản đồ một lần nữa, tay đưa ra co ngón giữa và ngón trỏ lại, trên đầu ngón tay lóe lên ánh bạc, liền mở "Hoa Chi" Động Thiên ra rồi đi vào.
...
Hơn ba tháng sau.
Trên một đỉnh núi đơn độc cao mấy trăm trượng, trông giống như màn thầu, ba bóng người ngồi quây quần trước một bàn đá chạm trổ bằng bạch ngọc, trên tay mỗi người đều bưng một chén rượu màu bạc, cụng chén đối ẩm.
Trong chén đựng rượu nho đỏ sẫm, tỏa ra từng đợt hương thơm nồng say.
Trong ba người, một thanh niên mặc hắc bào là tùy tiện nhất, một tay cầm chén, tay kia nhấc bầu rượu bạc, cao hứng thì ngửa đầu, rót rượu vào họng.
Không rõ bầu rượu này là pháp khí gì, bên trong dường như chứa vô số rượu ngon, cứ rót mãi mà vẫn không hết.
"Hồ Tam đạo hữu, nói đến Lệ đạo hữu ngược lại có chung sở thích đồ trong chén với ngươi đấy, nếu hắn không đi, chỉ bàn về chuyện uống rượu thôi, thì các ngươi cũng có thể coi nhau là tri kỷ." Một lão giả tóc bạc ngồi đối diện thanh niên nói.
"Ồ? Nếu nói vậy thì quả thật đáng tiếc, nhưng người có chí riêng, không thể ép buộc được." Hồ Tam nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó cười không để tâm.
"Hồ Tam, ngươi nói người kia đến lúc nào mới tới?" Thạch Xuyên Không ngồi bên cạnh hắn luôn nhìn phong cảnh nơi xa, có vẻ không quan tâm lắm tới chuyện uống rượu, lúc này mới quay đầu hỏi.
"Cũng nhanh thôi, chắc là một hai tháng nữa thôi. Lần này phía trên Nhậm Vụ Điện cũng coi trọng, người đến hỗ trợ ta chắc cũng được lựa chọn cẩn thận, cứ kiên nhẫn đợi chút đi." Hồ Tam lại rót thêm một ngụm rượu, nói.
Lời hắn vừa dứt, mắt bỗng sáng lên, rồi lại nói: "Ha ha, thế mà lại đến sớm hơn ta nghĩ."
Chỉ thấy một đạo độn quang xanh biếc từ phía xa xông tới, giữa không trung bỗng thu lại, một bóng người màu xanh từ trên cao hạ xuống, trực tiếp đáp xuống trước mặt ba người.
Ba người thấy bóng người từ trên trời giáng xuống, thần sắc trên mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
"Lệ đạo hữu, ngươi đây là?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vừa giật mình, tiếp đó vui vẻ hỏi.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, còn có hai vị, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ." Hàn Lập cười nói, chắp tay với ba người.
Hồ Tam và Thạch Xuyên Không liếc nhìn nhau, cả hai cùng nhíu mày.
"Ngươi…ngươi chính là thành viên trong điện tới đây phụ trợ ta?" Hồ Tam mắt nhìn chăm chăm, nhìn về phía Hàn Lập.
"Ta cũng không ngờ, nhiệm vụ thông thường lần này, thế mà lại là phụ trợ các ngươi thám hiểm di tích Chân Ngôn Môn." Hàn Lập thở dài, mở miệng nói.
Vừa nói, hắn đưa tay lau mặt, trên mặt lóe lên một hồi hào quang, mặt nạ "Long Ngũ" lập tức hiện lên.
Hồ Tam quan sát tỉ mỉ mặt nạ một hồi, nhíu mày lại, rồi bất chợt nói: "Hắc hắc, không ngờ thật...Ngươi là Long Ngũ?"
"Sao? Ngươi nhận ra ta?" Hàn Lập rụt tay về, khôi phục dung mạo ban đầu, nghi hoặc hỏi.
"Nghe Giao Tam nói Long Ngũ tu luyện và luyện đan đều có thiên tư xuất chúng, nên ta cũng có ấn tượng về ngươi, muốn gặp mặt một lần, kết quả nhanh như vậy đã gặp, thật đúng là bất ngờ." Hồ Tam nhếch mép cười nói.
Đến lượt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn khó tin, hắn nhìn Hàn Lập, chậm rãi hỏi: "Lệ đạo hữu ngươi…cũng là thành viên của Luân Hồi Điện?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận