Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 217: Lão đầu lôi thôi

Chương 217: Lão đầu lôi thôi
"Xem được chứ?"
Ngay lúc Hàn Lập nhìn có chút nhập thần thì một giọng nói mang âm điệu kỳ quái từ phía sau bàn trà gỗ lim vọng đến.
Hàn Lập nghe vậy, vội theo tiếng gọi nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau bàn trà, trên một chiếc ghế bành rộng lớn, lười biếng tựa vào một vị lão giả đầu đội Liên Hoa Bảo Quan, thân mặc đạo bào màu xám trắng cũ kỹ, tóc xám trắng, tóc tai bù xù, mũi đỏ ửng, trông thế nào cũng thấy có chút lôi thôi lếch thếch.
Ở hai bên thắt lưng của lão, mỗi bên còn treo một chiếc hồ lô không lớn không nhỏ.
Một chiếc màu bạc trắng, một chiếc màu son, phía trên đều khắc những đường vân phù văn phức tạp, trông rất là bất phàm.
"Đẹp mắt." Hàn Lập trong lòng khẽ động, miệng trả lời như vậy.
"So với tiên tử ngực lớn mông to kia còn đẹp hơn à?" Lão giả hừ một tiếng, ngồi thẳng người dậy, còn nói thêm.
Hàn Lập thoáng ngẩn người, nhất thời có chút không biết nói gì.
Lão giả trước mắt, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Bất quá nếu lão ngồi ở chỗ này thì nên là Chấp Sự trưởng lão ở đây, nhưng trên người lão lại không mặc phục sức trưởng lão nội môn, nhìn chậu hoa linh dược trên bàn cùng hai chiếc hồ lô trên người lão, thấy thế nào cũng không giống người tầm thường có thể có được.
Điều khiến hắn nghi ngờ nhất là, khí tức trên người lão này vô cùng kỳ lạ, hắn chỉ dùng thần thức bình thường dò xét mà không thể cảm nhận được cảnh giới tu vi cụ thể của lão.
"Tiền bối xin đừng trêu đùa tại hạ. Tại hạ đến đây nhận nhiệm vụ chấp sự thông thường." Hàn Lập chắp tay, lên tiếng nói.
Nếu không nhìn ra đối phương sâu cạn, hắn cảm thấy gọi tiền bối thì sẽ ổn thỏa hơn.
Lão giả kia giống như không nghe thấy lời Hàn Lập, lẩm bẩm một mình "công việc này thật không phải là người làm, chán muốn chết, hay là trồng chút hoa hoa cỏ cỏ mới có ý tứ…"
Chỉ thấy lão nghiêng người về phía trước, từ bên hông tháo xuống chiếc hồ lô màu bạc trắng kia, "Ba" một tiếng mở nắp hồ lô, một mùi hương mật hoa nồng nàn lập tức tràn ngập cả thiền điện.
Hàn Lập ngửi thấy mùi này, lập tức mắt sáng lên, trong hồ lô bạc trắng kia dường như là một loại linh dịch Hậu Thiên điều chế.
Lão giả liếc mắt thấy phản ứng của Hàn Lập, khóe môi hơi nhếch lên, lộ vẻ đắc ý.
Lão giơ hồ lô lên, chậm rãi nghiêng miệng, cẩn thận từng chút rót ra một giọt chất lỏng màu vàng kim nhạt, nhỏ vào gốc cây của chậu hoa kia.
Chỉ thấy trên chậu hoa, kim quang chợt lóe lên, những ánh hào quang màu vàng lấm tấm như chất lỏng, từ gốc rễ chậm rãi lan lên, chảy dọc đến tận cành cây và những gân lá cuối cùng.
Sau khi lặp lại mấy lần, những kim quang kia mới dần dần biến mất.
Lão giả thấy vậy, hài lòng gật đầu, treo hồ lô bạc trắng về bên hông, rồi lấy chiếc hồ lô màu son còn lại xuống.
Hàn Lập tưởng lão còn có linh dịch khác muốn dùng, kết quả lão giả lại chậm rãi ngả người ra sau, mở nắp hồ lô, trực tiếp đưa lên miệng, ừng ực ừng ực uống.
Một hương vị nồng đậm hơn lập tức tràn ngập cả đại điện, lấn át cả mùi hương của linh dịch trước đó.
Rõ ràng là trong hồ lô này không chứa linh dịch mà là một loại rượu ngon thuần khiết.
Hàn Lập thấy vậy, nhất thời cảm thấy cạn lời, lại chuyển mắt đánh giá chậu hoa linh dược kia.
Đợi lão giả rót đầy rượu, lau miệng, mũi vốn đã hơi đỏ giờ càng đỏ hơn.
Lão liếc qua Hàn Lập, thấy hắn rất hứng thú với chậu linh dược của mình, vẻ mặt xem mãi không chán, trong lòng càng đắc ý.
Lão đâu biết, Hàn Lập lúc này đang tính toán, làm sao đoạt được loại kỹ thuật này, đến lúc đó cũng không cần đem linh dược trân quý trồng trong dược viên nữa, mà trực tiếp đặt trong mật thất của mình trồng thì tốt.
"Tiểu tử, xem trên công Trị Sách sắp xếp, ngươi muốn nhận nhiệm vụ đi đến Cổ Vân đại lục Đông Bộ, hải ngoại trên một tòa Vân Hồ đảo, tìm đến một sào huyệt của Thận Nguyên Thú, lột ra một bộ linh xác mang về." Lão giả không biết lấy đâu ra một quyển sách màu xanh dày cộp, lật đến một trang, một tay chỉ vào chữ trên trang sách, nói từng chữ từng câu.
"Chỉ là thu hồi linh xác thôi sao?" Hàn Lập nghe vậy, ngẩn người.
"Hắc hắc, tiểu tử, đừng xem thường đầu Thận Nguyên Thú này, theo ta biết, thực lực của nó đã đạt đến Chân Tiên cảnh trung kỳ, muốn chui vào sào huyệt của nó ăn cắp linh xác, không phải là chuyện dễ dàng." Lão giả trừng Hàn Lập một cái, nói.
"Tiền bối nói phải, là tại hạ lỗ mãng rồi, không biết tiền bối có tin tức nào khác liên quan đến con thú này không." Hàn Lập trong lòng hơi động, vội vàng hỏi.
"Xem tiểu tử ngươi có mắt nhìn, lại đối đãi với lão phu đủ lễ nghĩa, lão phu sẽ nhắc nhở ngươi một câu, con thú này quanh năm bế quan không ra, nhưng cứ mười năm lại có bảy ngày rời sào huyệt đi gây sóng gió, lúc này ngươi có cơ hội lấy được linh xác của nó... Vận khí không tốt thì ngươi phải đợi thêm mấy năm nữa đấy, đừng xông vào lỗ mãng, uổng công mất mạng nhỏ." Lão giả nhìn Hàn Lập một cái, gật gù đắc ý nói.
"Đa tạ tiền bối đã cho hay." Hàn Lập nói.
"Nhiệm vụ này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, chỉ cần kiên nhẫn thì tự nhiên sẽ không có gì nguy hiểm. Tông môn ban thưởng là 200 điểm công lao. Sau khi hoàn thành thì hãy đến đây nhận." Lão giả lại liếc mắt nhìn công Trị Sổ, tiếp tục nói.
Hàn Lập đáp lời rồi đưa lệnh bài trưởng lão của mình cho lão.
Sau khi nhận nhiệm vụ, lấy được bản đồ cùng tình báo liên quan, hắn cáo từ rồi rời khỏi thiền điện.
Trên không Thái Huyền điện, Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi quyết định lập tức lên đường đến Vân Hồ đảo.
Không phải hắn tự cao vào tu vi mà coi thường hay là nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, mà là căn bản không biết Thận Nguyên Thú này khi nào sẽ rời sào huyệt, nhỡ hắn trì hoãn vài ngày đi trễ, đúng lúc gặp Yêu thú kia vừa đi gây sóng gió trở về, chẳng phải là hắn lại phải chờ thêm mười năm nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao?
Cho nên, cứ đến đó trước vẫn là chắc chắn nhất, để tránh lỡ mất cơ hội.
Vừa nghĩ tới đây, Hàn Lập lập tức đi đến quảng trường Lâm Truyền điện, cưỡi truyền tống trận đến Vọng Hải phong phía Đông của Chung Minh sơn mạch.
Ngọn núi này đã gần với biên giới phía Đông của Chung Minh sơn mạch, là khu vực xa nhất mà Hàn Lập có thể dùng truyền tống trận đến.
Đứng trên đỉnh núi nhìn về hướng đông, với thị lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một vệt đen nhỏ như sợi tóc ở cuối tầm mắt, đó chính là khu vực gần Chung Minh sơn mạch Đông Lưu hải vực.
Vân Hồ đảo, nơi Hàn Lập đến lần này, là một trong vô số hòn đảo trong Đông Lưu hải vực này.
Hắn lấy tấm bản đồ hải vực mà lão già lôi thôi kia cho ra, cẩn thận xem xét hồi lâu rồi chọn một hướng, thân hình bạo phát, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
...
Vài tháng sau.
Về phía đông bắc của Đông Lưu hải vực, có một hòn đảo lớn hình lá sen, cô độc trôi nổi trên mặt biển xanh thẳm.
Một hồ nước lớn chiếm khoảng một phần mười diện tích toàn đảo, như một viên ngọc bích khảm giữa hòn đảo, các dòng sông chảy ra từ hồ giống như gân lá sen uốn lượn quanh đảo.
Hồ này tên là "Vân Già hồ" là nơi phát nguyên nước ngọt của Vân Hồ đảo, cũng là nguồn gốc tên gọi của cả đảo, nước ngọt từ hồ nuôi dưỡng hàng triệu sinh linh trên đảo, các thành trì, thôn trấn lớn nhỏ đều phân bố dọc theo các con sông này.
Phía tây Vân Già hồ, có một chi lưu chính tên là "Trầm Sa hà", cách Vân Già hồ hàng trăm ngàn dặm, bên tả ngạn khúc sông có một tòa thành cao trăm trượng đứng sừng sững, tên là Trầm Sa thành.
Tên cổ tư nghị, thành này được xây từ Hắc Trầm Sa đặc biệt lấy trong Trầm Sa hà, thành trì này đã được xây dựng gần 10 vạn năm, nơi đây không chỉ sinh sống của hàng triệu người bình thường mà còn có một môn phái tu tiên đứng vững từ khi xây thành đến nay.
Lúc này, trời đã về chiều, sắc trời dần tối, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn.
Một vầng trời chiều đỏ như máu, gần như đã dán trên mặt biển, ánh sáng còn sót lại nhuộm một nửa mặt biển thành màu đỏ như máu, chiếu lên những bức tường thành cao lớn của Trầm Sa thành cũng thành màu đỏ như máu.
Chỉ thấy trên trời cao, một đạo thanh quang từ chân trời lao đến, rơi xuống trên đầu thành, hiện ra một bóng người.
Người này mặc một bộ trường bào màu xanh, thân hình cao lớn, dung mạo không xuất chúng, nhưng đôi mắt lại vô cùng thâm thúy, sáng ngời, lóe ra ánh quang làm người ta sợ hãi, chính là Hàn Lập, người đã đi hàng vạn dặm xa xôi đến đây.
Ánh mắt của hắn lướt qua những bức tường thành bên dưới và những ngôi nhà trong thành, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Chỉ thấy bức tường thành vốn nên vững chắc như đồng lại bị sụp đổ hơn một nửa, lộ ra một khoảng trống lớn, ngay cả những vọng gác trên thành cũng đã hoàn toàn tan nát, không còn thấy hình dạng ban đầu.
Những bức tường thành còn sót lại, cả bên trong lẫn bên ngoài, đều phủ đầy máu tươi, có chỗ đã đông kết lại thành màu đen, bốc lên từng đợt mùi tanh khiến người ta buồn nôn.
Trong thành, nhà cửa đổ nát hoang tàn, khắp nơi đều đổ nát thê lương, mơ hồ còn có thể nhìn thấy không ít tàn chi, đoạn hài của con người cùng tàn tích của gia cầm, súc vật, không nơi nào không máu thịt be bét, thê thảm đến cực điểm.
Cả tòa thành, khi trời chiều dần chìm vào mặt biển thì bị bóng tối nuốt trọn, hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, trong thành ngoài tiếng gió rít gào lại không còn âm thanh nào khác, hệt như một thành phố chết.
Ngay lúc này, lông mày của Hàn Lập đột nhiên nhếch lên, thấy trong khu vực trung tâm của thành có một chút ánh sáng màu vàng đang bừng lên, dường như có người đốt lửa.
Tâm thần hắn khẽ động, thần thức bỗng nhiên phóng ra, bao phủ về phía đó.
Một lát sau, mũi chân hắn đột nhiên đạp xuống thành, cả người như mũi tên lao đi, rơi về phía vị trí có ánh lửa.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang lớn!
Thân ảnh Hàn Lập ầm ầm rơi xuống trung tâm một khoảng sân nhỏ khá trống trải, làm rung chuyển cả sân, những căn nhà xung quanh vốn đã lung lay sắp đổ lập tức sụp xuống hoàn toàn, phát ra những tiếng oanh minh liên tiếp.
Đám lửa trong sân cũng bị chấn động đến tóe ra, những mảnh lửa đỏ rực bay lên.
Ba người đang tụ tập quanh đám lửa thấy vậy liền sợ hãi, nhao nhao quỳ rạp xuống đất.
Trong đó, một thanh niên áo nâu và một trung niên mỹ phụ sợ đến toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, còn một đại hán da đen thì càng sợ hơn, dập đầu liên tục, không dám ngẩng đầu, miệng liên tục kêu lên: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, chúng ta lập tức rời đi... lập tức rời đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận