Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 301: Sát

"Lục Cơ đạo hữu, e rằng không cần thử lại nữa, chúng ta nên đi trước thôi." Ánh mắt hắn trầm xuống, truyền âm cho nam tử đeo kiếm.
"Kiếm của ta đã rút ra khỏi vỏ vài tấc, nhất định không có chuyện cứ vậy thu hồi." Lục Cơ hừ lạnh một tiếng, quả quyết trả lời.
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay nó "Thương lang" một tiếng rời khỏi vỏ, một đạo kiếm khí tuyết trắng vô cùng to lớn lập tức hướng lên, xuyên thủng Cửu Thiên.
"Tới hay lắm!" Hô Ngôn đạo nhân thấy vậy, cười lớn nói, một tay giơ lên.
Phía sau hắn trong hư không, một tiếng phượng gáy vang dội cất lên, một thanh trường kiếm màu đỏ rỗng tuếch xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Trên thân kiếm linh văn màu vàng quang mang lấp lánh, chiếu ra một đạo kiếm ảnh khổng lồ dài hơn ngàn trượng, trên kiếm ảnh, hỏa diễm màu đỏ rực phun ra hai bên, như hai cánh chim lửa khổng lồ ngàn trượng, dang rộng giữa trời.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ phạm vi gần nghìn dặm đảo chủ Thánh Khôi môn, nhiệt độ không khí đột ngột tăng lên, khắp nơi tràn ngập một luồng nhiệt lực thiêu đốt người.
Đồng thời bên kia, gần ngàn tên Đậu Binh áo đen trong tay những chiếc cự phủ màu đen cũng phát ra linh văn, bốc cháy lửa hừng hực, hướng phía những quân tốt giáp thanh và tu sĩ Thập Phương Lâu chém vào.
Vốn đã ôm chắc ý niệm phải chết, đám người Thánh Khôi môn thấy tình cảnh này, lập tức lại bùng lên hy vọng sống sót, từng người vui mừng đến phát khóc, không biết ai vung tay hô lên, tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng công sát những người của Thập Phương Lâu.
Nam tử mặt sẹo thấy vậy, đành phải thở dài một tiếng, phi thân lên, định bay về phía Lục Cơ, Vân Nghê cùng Bạch Phụng Nghĩa hai người đã nhanh hơn hắn một bước, thân ảnh lách qua, chặn ngay đường đi của hắn.
Trên toàn bộ quảng trường một lần nữa loạn thành một đoàn, hỗn loạn chém giết.
...
Lôi Bạo hải dương, trên vùng biển cách Thánh Khôi môn bên ngoài mấy trăm ngàn dặm.
Hàn Lập đầu đội mặt nạ đầu trâu, cùng Trọng Loan xa xa đối diện, lơ lửng trong hư không.
Trước đó, hắn mấy lần sử dụng lôi trận truyền tống, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Trọng Loan, bị nó như giòi trong xương bám theo mà tới.
"Hàn Lập, cho dù ngươi có thể chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta!" Trọng Loan mở bàn tay, trước ngực siết thành nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai, nói.
"Chỉ là lĩnh ngộ một chút sát Khí pháp tắc, liền khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra ngươi so với tên phế vật sư đệ Phương Bàn của ngươi còn không mạnh hơn bao nhiêu." Hàn Lập chế giễu lại.
"Không ngờ ngươi cũng có thể nhìn ra sát Khí pháp tắc, ngược lại là xem thường ngươi." Trọng Loan giọng điệu lạnh lẽo.
"Ngươi có thể dễ dàng truy tung ta, lại vô thanh vô tức phát động mấy lần tập kích, e rằng cũng là nhờ sát khí?" Hàn Lập hắc hắc cười khẽ.
"Không tệ. Thực tế thì mấy lần này đều là do ngươi tự dẫn ta đi xa, ta căn bản không cần làm gì." Vẻ mặt Trọng Loan có chút suy tư, trực tiếp thừa nhận.
Hàn Lập nghe vậy thần sắc không đổi, nhưng trong lòng thì hơi động.
Kỳ thực hắn không hiểu nhiều về sát Khí pháp tắc, pháp tắc này thuộc một loại không thường thấy, cụ thể có điểm gì đặc biệt, trong lòng hắn cũng không rõ ràng.
Lúc trước Trọng Loan đánh vào cơ thể hắn đạo tinh ti màu đen, chính là ngưng tụ từ tơ sát Khí pháp tắc, đối phương dường như có thể nhờ vào đó khóa chặt vị trí của hắn, cũng nhờ đó mà khiến cơ thể hư hóa, tiến hành một số cử động tương tự như truyền tống.
Ngoài ra, dù không có biểu hiện ra dị trạng gì, nhưng hắn lại cảm nhận rõ hung sát chi khí trong lòng đang dần tăng lên, đồng thời dù thần thức của hắn cường đại cũng không thể cưỡng ép áp chế, ngược lại càng áp chế, lại càng tăng trưởng nhanh hơn.
Hàn Lập trong lòng ẩn ẩn cảm thấy, nếu hung sát chi khí này đạt đến một mức độ nhất định, e rằng đó là lúc đại hán mặt cháy ra tay đột sát với hắn.
Chậm thì sinh biến, chi bằng tốc chiến tốc thắng.
Hàn Lập quyết định trong lòng, vung tay lên, phía sau ô quang lóe lên, Trọng Thủy Chân Luân xuất hiện, cũng xoay tròn nhanh chóng bay ra, hướng phía Trọng Loan đập tới.
Đối phương nhếch mép cười, không né không tránh, xông tới nghênh đón.
Trong nháy mắt Trọng Thủy Chân Luân va chạm vào, thân thể nó lại hư hóa, biến thành sương mù màu đen, bị chân luân xuyên qua.
Hàn Lập thấy vậy, pháp quyết trên tay bấm nhanh, trong miệng khẽ quát một tiếng: "tật."
Đạo văn Thủy chi trên Trọng Thủy Chân Luân, lập tức quang mang bùng nổ, thân luân trong nháy mắt lớn gấp đôi, xoay tròn kịch liệt.
Dưới sự kéo theo của chân luân, linh khí thuộc tính Thủy trong hư không lập tức nhanh chóng vận chuyển, từ đó truyền ra lực xé rách tràn trề không gì sánh được, rất nhanh đã tạo thành một dòng xoáy nước lớn cao ngàn trượng trên mặt biển.
Thân thể biến thành hắc vụ của Trọng Loan chưa kịp tan ra, đã bị lực lượng này kéo một cái, cuốn vào trong vòng xoáy, chỉ phát ra một tiếng kêu mơ hồ, liền nhanh chóng biến mất trong đó.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng không hề thả lỏng chút nào, cổ tay hắn khẽ động, Trọng Thủy Chân Luân đang xoay tròn nhanh chóng liền dừng lại, bay trở về lơ lửng trước người hắn.
Dòng xoáy nước trên bầu trời mất đi động lực, lập tức đổ sập xuống, tạo thành những đợt sóng nước dữ dội trên mặt biển.
Bọt nước trên mặt biển tan hết, lại không có gì, hoàn toàn không thấy bóng dáng Trọng Loan đâu.
Hàn Lập nhíu mày, ngay khi nãy, hắn cảm thấy trong lòng tự dưng dâng lên một luồng lệ khí, chỗ mi tâm bị mặt nạ che lấp, cũng có những sợi sương mù đen ngưng tụ lại.
Lúc này, dưới mặt nước biển đột nhiên xuất hiện một đoàn bóng đen, như mực nước mực tàu phun ra, rất nhanh đã lan rộng ra, khiến nước biển trong phạm vi ngàn trượng đều nhuốm thành một màu đen kịt.
Trên mặt biển, sóng nước đen ngòm như sôi trào không ngừng cuồn cuộn, phía trên có những đám sương mù đen bốc lên.
Chỉ nghe "soạt" một tiếng.
Một mảnh sóng nước lớn từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên cuốn lên, như một đóa Thực Nhân Hoa màu đen khổng lồ, há cái miệng rộng xung quanh hợp lại, bao phủ lấy Hàn Lập.
Hàn Lập nhíu mày, trên thân quang mang lóe lên, định né tránh.
Nhưng đúng lúc này, sương mù màu đen ở mi tâm hắn đột nhiên sáng lên ánh sáng u ám, hắn chỉ cảm thấy trong thức hải đau nhói, thân hình bất giác trì trệ, lại không thể tránh thoát, cùng Trọng Thủy Chân Luân bị sóng nước màu đen kia bao vào.
Hàn Lập nhìn quanh bốn phía, lại chỉ thấy một mảnh hư không đen như mực thẳm sâu.
Trong đôi mắt lam quang hắn lóe lên, mới thấy trong hư không xung quanh, có những sợi sương mù màu đen đang lơ lửng, chiếm diện tích khoảng hơn trăm trượng, nhưng lại không thể nhìn thấu.
Thân hình hắn chuyển động một vòng, phát hiện thần thức của mình cũng bị hạn chế không nhỏ, lúc này có thể cảm giác được, vậy mà chỉ có sát khí bao trùm xung quanh.
Hàn Lập hít một hơi thật sâu, vung tay lên, Trọng Thủy Chân Luân lập tức xoay tròn nhanh chóng, lao về phía trước.
Chỉ nghe "phốc" một tiếng.
Trọng Thủy Chân Luân đập vào một bức tường nước, rung động dữ dội mấy lần, sau đó liền bị từng sợi sương mù màu đen quấn chặt lấy, nhất thời không thể động đậy.
Hắn càng thôi thúc Tiên linh lực khống chế chân luân, những sương mù màu đen quanh quẩn xung quanh phun trào càng kịch liệt, quấn lấy Trọng Thủy Chân Luân càng chặt chẽ hơn.
Hàn Lập cau mày, một tay bấm kiếm quyết, một thanh trường kiếm màu xanh từ trong tay áo bay ra, quanh thân linh văn lấp lánh, thanh quang bùng nổ, lập tức phân thành 72 chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, bay tứ tán đi.
Phi kiếm sắc bén vô cùng, trên thân kiếm tầng tầng lớp lớp thanh quang nhấp nháy, lại phân ra vô số kiếm ảnh thanh quang, lít nha lít nhít chừng mấy ngàn chuôi, lập tức bao phủ đầy không gian xung quanh.
Lúc này, nếu có ai ở bên ngoài không gian đen kịt này, sẽ thấy một quả cầu đen đường kính chừng trăm trượng, lơ lửng trên mặt biển, không ngừng hấp thụ những nước biển đen như mực nồng đặc.
Bề mặt hắc cầu, liên tục nổi lên những đầu nhọn lớn nhỏ, khiến cho cả quả cầu không ngừng biến dạng, trông như một quả bóng gai đen sì.
Giữa không trung cách quả bóng gai không xa, lơ lửng một con Hắc Hạc mọc đầy lông vũ đen kịt, trên đầu có mào kim hoàng như vương miện, trên thân lông vũ ẩn hiện ánh lửa màu đen, trông rất bất phàm.
Trên lưng Hắc Hạc, một đại hán mặt cháy mặc áo choàng đen đang ngồi xếp bằng, hai tay dâng một thanh hắc đao, hai mắt nhìn chằm chằm về phía quả cầu đen.
Mặt ngoài hắc đao những vòng linh văn quỷ dị lúc sáng lúc tối, hắc khí bao phủ, ẩn ẩn có tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra.
Người này không ai khác, chính là Trọng Loan.
"Chủ nhân, tên kia vẫn rất biết giãy giụa!" Hắc Hạc bỗng cong chiếc cổ cẩn thận, quay đầu nói với Trọng Loan, giọng the thé dị thường.
"Không sao, hắn càng giãy giụa, sát Thủy ngưng tụ càng nhanh, sát nguyên ăn mòn càng lợi hại. Chờ một lát hắn không còn giãy giụa, chính là lúc ta kết liễu hắn." Trọng Loan vừa cười vừa nói.
"Nếu không phải để biết rõ bí mật giấu trong người hắn, chủ nhân ngài đâu cần dùng đến thứ công phu tốn sức như vậy? Nếu chính diện dùng Đồ Tiên Nhận tiến công, hắn không phải là đối thủ của ngài." Hắc Hạc tiếp tục nói.
"Có thể khiến Phương Bàn giày vò mấy trăm năm bí mật, thật khiến người ta hiếu kỳ, nếu có thể moi hết ra, cũng không uổng công ta tốn thời gian và công sức." Ánh mắt Trọng Loan ngưng lại, tiếp tục nói.
Một người một hạc vừa nói chuyện vừa nhìn, động tĩnh trên quả cầu màu đen quả nhiên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn khôi phục lại yên tĩnh, mà toàn bộ thủy dịch màu đen xung quanh trong nước biển, đã hoàn toàn dung nhập vào quả cầu màu đen.
Nhưng mà điều khiến người ta có chút kỳ lạ là, hình thể quả cầu màu đen chẳng những không lớn hơn, ngược lại còn co lại rất nhiều, trên đó quang mang ngưng tụ, như một khối tinh thể màu đen lớn.
"Xem ra cũng gần xong rồi..." Trọng Loan nói, đứng lên từ lưng Hắc Hạc, một tay nâng đao, nhảy tới trước quả cầu màu đen, giơ bàn tay lên nhẹ vuốt lên quả cầu.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay nó đột nhiên có hắc quang sáng lên, một vòng xoáy đen xuất hiện, quả cầu đen lập tức phun trào một mảng khói đen, cuồn cuộn tràn vào vòng xoáy kia, hút vào trong cơ thể Trọng Loan.
Theo mảng lớn khói đen tách ra khỏi quả cầu, thể tích quả cầu đen trở nên càng ngày càng nhỏ, thân ảnh Hàn Lập từ đó hiện ra.
Lúc này, toàn thân hắn cứng ngắc, hai mắt nhắm nghiền, sương mù đen ở mi tâm đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một chữ "sát" màu đen như mực viết ở mi tâm, trông như đã thấm vào dưới da, hòa thành một thể với hắn.
Mà 72 thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng Trọng Thủy Chân Luân ở bên cạnh, đều bị bao bọc trong một tầng tinh thể màu đen mỏng, ánh sáng ảm đạm, có chút rung động, nhưng không thể thoát ra.
Trọng Loan thấy vậy, hài lòng gật đầu, hai ngón tay vừa nhấc, hướng tới chữ "sát" ở mi tâm Hàn Lập điểm tới.
Chỉ cần đầu ngón tay hắn chạm vào, toàn bộ bí mật giấu kín trong đầu Hàn Lập, sẽ không chút trở ngại mở toang cánh cửa cho hắn, tất cả đều để cho hắn biết.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.
Hàn Lập hai mắt đang nhắm chặt đột ngột mở ra, trong mắt lam quang chớp động, hai đầu lông mày phát ra âm thanh "xuy xuy", một sợi tinh ti bắn ra, trực tiếp đánh nát chữ sát kia, lao thẳng tới mi tâm Trọng Loan.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận