Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 142: Không thể đều chiếm được

Chương 142: Không Thể Đều Chiếm Được
Rời khỏi Thiên Dược trai, Hàn Lập không vội về động phủ tạm thời ở Dậu Dương sơn mà tìm một cửa hàng lớn gần đó rồi bắt đầu dạo xem.
Lúc trước mua đan dược cao cấp kia đã tiêu gần hết số linh thạch mà hắn tích cóp được. Mà trong một khoảng thời gian tới, hắn lại có nhiều chỗ cần dùng tiền, nên phải bán bớt một vài pháp bảo, vật liệu tạm thời không dùng đến để đổi lấy một ít linh thạch cực phẩm.
Đi khoảng hai con phố, tới một đường lớn dòng người đông đúc, Hàn Lập thấy một tòa lầu cao chiếm vị trí đắc địa nhất.
Lầu cao ba tầng được xây bằng gạch Hỏa Nê Hồng, trước cửa có hai cột trụ kim sơn đỡ mái hiên hình lục giác lợp ngói lưu ly xanh, điểm xuyết thêm thú dữ màu vàng, nhìn rất hoa mỹ.
Trên cửa có một tấm biển lớn viền vàng nền đỏ, trên đó viết ba chữ lớn bằng kim sơn khá khí thế "Vưu Bảo trai".
"Vưu Bảo trai, Hữu Bảo trai..." Hàn Lập lẩm bẩm tên cửa hàng, thấy có chút buồn cười rồi bước lên thềm đá vào đại sảnh.
Trong sảnh có rất nhiều khách, từng nhóm nhỏ tụ tập quanh các quầy gỗ lim, chỉ trỏ vào những pháp bảo bày trên kệ sau quầy. Bên cạnh mỗi nhóm khách đều có người hầu áo xanh tươi cười giảng giải, hoặc lấy pháp bảo từ kệ cho họ xem xét.
Hàn Lập đảo mắt nhìn quanh, thấy pháp bảo trưng bày trên kệ tuy không có cấp bậc cao, chủ yếu chỉ là pháp bảo phù hợp cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ, nhưng về chất lượng đều thuộc hàng thượng thừa.
Lúc này, một người hầu áo xanh chú ý tới hắn, vội vàng chào khách quen bên cạnh rồi tươi cười bước tới, mở lời: "Vị khách quan đây muốn xem thứ gì, có cần tiểu nhân giới thiệu chút không?"
"Ta không mua đồ, ta đến bán đồ." Hàn Lập cười nói.
"Ra là vậy, vậy mời khách quan đi theo ta, việc thu mua của Vưu Bảo trai từ trước đến nay do Hải đại sư và Hồ đại sư phụ trách, ta sẽ dẫn ngài đi gặp họ." Người hầu áo xanh khẽ giật mình rồi lập tức đáp.
Hàn Lập không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Theo người hầu áo xanh, Hàn Lập đi lên cầu thang gỗ uốn lượn phía sau, đến thẳng lầu ba.
Lầu ba khác hẳn với đại sảnh ở lầu một, không giống mặt tiền cửa hàng mà giống phòng trà khách sạn, có các phòng riêng biệt.
"Hải đại sư, Hồ đại sư, có khách đến." Người hầu áo xanh dừng trước một gian phòng, lớn tiếng thông báo.
"Kẹt kẹt" một tiếng nhỏ, cửa phòng mở ra.
Hàn Lập thấy trong phòng có hai người đang ngồi đối diện nhau, trước mặt là bàn cờ hình vuông với mười quân cờ trắng đen.
Hai người ngẩng lên nhìn Hàn Lập, thấy khí tức trên người hắn không yếu bèn đứng dậy hành lễ.
Người trung niên áo xanh nho sinh vẫy tay ra hiệu người hầu lui xuống, rồi lên tiếng: "Tại hạ Hải Vô Lượng, vị này là đồng liêu của ta Hồ Đại Du, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"
Lão giả râu ngắn bên cạnh vẫn còn để tâm ván cờ dang dở, mắt chưa rời khỏi bàn cờ mà chỉ hơi mỉm cười, gật đầu với Hàn Lập có chút vội vàng.
"Tại hạ Liễu Thạch." Hàn Lập đáp.
"Trong Vưu Bảo trai này, hai người chúng ta cũng coi như có chút mắt nhìn, luôn phụ trách phân biệt và thu mua, Liễu đạo hữu đến đây, chắc là có bảo vật muốn bán ra?" Trung niên nho sinh ôn hòa hỏi.
"Không sai, ta có một chiếc Thủy Linh Chung, phiền hai vị định giá giúp." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Vừa nói, cổ tay hắn khẽ lật, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc chuông nhỏ màu lam bằng bát tô, toàn thân lóng lánh, mặt ngoài khắc phù văn dày đặc, trên đó có mấy đạo lưu quang hình rồng ẩn hiện.
Hải Vô Lượng vừa thấy vật này, mắt liền sáng lên, lão giả râu ngắn kia cũng rốt cục dời mắt khỏi bàn cờ.
Hai người cẩn thận cầm Thủy Linh Chung, xem xét tỉ mỉ rồi nhìn nhau, một trong hai người mới lên tiếng: "Phẩm cấp vật này không thấp, ít nhất phải là pháp bảo của tu sĩ Đại Thừa Kỳ, có điều hình như không dùng để tấn công hay phòng thủ mà là để phong tỏa linh khí một khu vực."
Pháp bảo này là thứ Hàn Lập lấy được từ vòng trữ vật của Hàn Khâu sau khi g·iết h·ắn, công năng giống như lão giả râu ngắn nói, nhưng chỉ được một phần mười.
Vì thế, món đồ đầu tiên Hàn Lập muốn bán chính là vật này.
"Đạo hữu nói không sai, công dụng của vật này đúng là giới hạn ở đó. Có điều, với những người tu công pháp thuộc tính Thủy, hoặc muốn che giấu một linh vật thuộc tính Thủy thì đây lại là thứ tốt hiếm có. Ta tin quý trai sẽ đưa ra một cái giá hợp lý." Hàn Lập nói, dừng một chút rồi cười.
"Ba viên linh thạch cực phẩm, đạo hữu thấy giá này thế nào?" Hồ Đại Du trầm ngâm rồi nói.
Hàn Lập nghĩ ngợi, thấy giá hợp lý, liền gật đầu.
Sau đó, hắn lật tay, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một viên hạt châu màu trắng, tỏa ra những tia khí âm hàn có thể thấy bằng mắt thường.
Vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, chén trà cạnh bàn cờ kêu "ken két", nước trà trong nháy mắt đóng băng.
Hai người thấy vậy, mắt đều hiện lên vẻ mừng rỡ, lại cẩn thận xem xét hạt châu...
Ước chừng nửa canh giờ sau, Hàn Lập chậm rãi bước ra khỏi Vưu Bảo trai, Hải Vô Lượng hai người còn cố tiễn hắn từ lầu ba xuống tận cửa.
Lúc chia tay, họ còn dặn dò, nếu sau này có bảo vật thì cứ tới, họ nhất định sẽ đưa ra giá cả hài lòng nhất.
Hàn Lập cười đáp, quay người đi ra đường lớn.
Hai người kia cứ nhìn theo bóng hắn cho đến khi khuất hẳn mới trở vào, khiến các khách hàng và người hầu áo xanh trong cửa hàng kinh ngạc không thôi.
Họ thu được từ Hàn Lập năm món pháp bảo cùng một loại linh tài, thầm nghĩ kiếm được một món hời lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Thực tế, những thứ họ mua chỉ là một hai phần mười số bảo vật Hàn Lập muốn bán.
Sau đó, Hàn Lập lại lần lượt đến các cửa hàng lớn nhất trong thành, cho đến gần tối mới rời Hắc Phong thành, về động phủ tạm thời ở Dậu Dương sơn.
Hắn mở hết cấm chế vốn có ở động phủ rồi tiến thẳng vào mật thất.
Trong mật thất, Hàn Lập lật tay, lấy ra mặt nạ đầu trâu màu xanh, đeo lên mặt.
Hai ngón tay hắn chạm vào mi tâm, miệng niệm chú, một đạo thanh quang lập tức bay ra từ mặt nạ, hóa thành một trận bàn lớn trên tường.
Ánh mắt hắn nhìn sang bên phải trận bàn một lúc rồi liên tục huy động cổ tay.
Từng đạo quang mang liên tiếp bay ra, lại có mấy dạng pháp bảo lơ lửng, rơi vào trận bàn thanh quang.
Lúc trước Hàn Lập tuy lấy bộ mặt khác nhau, chia thành nhiều đợt bán bớt pháp bảo linh tài, nhưng vẫn giữ lại một số bảo vật trân quý, bao gồm Thiết Chùy Giao Thập Lục màu đen.
Những bảo vật này đều có được trong chuyến đi Hồng Nguyệt đảo, Hàn Lập thu được từ di hài của các thành viên Vô Thường minh khác. Phần lớn là pháp bảo tùy thân của họ, nếu lưu truyền ra ngoài có thể gây ra phiền phức không cần thiết.
Vì thế hắn quyết định gửi tất cả chúng đến Vô Thường minh để bán.
Sau đó, Hàn Lập chợt nhớ ra một chuyện, lại dời mắt về phía bên trái trận bàn, nhấc ngón tay viết trong hư không.
Từng chữ phù màu xanh bay vào trong trận bàn, một tin tức nhiệm vụ tìm kiếm đạo đan đan phương nhanh chóng xuất hiện ở phía bên phải trận bàn.
Làm xong tất cả, hắn thu hồi mặt nạ, nhắm mắt điều tức.
...
Thời gian thoắt cái đã qua mấy ngày.
Hàn Lập vốn tưởng rằng phải mất rất lâu mới có hồi âm về tin tức đạo đan đan phương, nhưng không ngờ điều đầu tiên hắn nhận được lại chính là phản hồi về nó.
Tuy nhiên, hắn không nhận được đan phương cụ thể mà được báo là vật này quá trân quý, hiếm khi xuất hiện trong các giao dịch thông thường.
Chỉ khi trở thành thành viên cốt lõi của Vô Thường minh, mới có thể thỉnh thoảng thấy có người chủ động mang đan phương ra trao đổi, yêu cầu cũng vô cùng khắt khe, gần như không ai có thể đạt được.
Ngoài ra, người kia còn nói, nếu có thể đạt được danh hiệu Thiên Đan sư cùng vật thế chấp thì việc có được đan phương sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thậm chí không cần chủ động tìm kiếm, sẽ có thành viên tự mang đan phương và vật liệu đến nhờ hắn luyện chế đạo đan.
Sau đó, Hàn Lập hỏi thêm về chuyện tam đại Chí Tôn pháp tắc, thì được thông báo là điển tịch tiên giới có thể tu luyện Chí Tôn pháp tắc tuy có không ít, nhưng phần lớn nằm trong tay các thế lực lớn, không dễ gì bị lộ ra ngoài.
Một số trôi nổi bên ngoài thì hoặc là pháp quyết không đầy đủ, hoặc là công pháp có khiếm khuyết, không đáng tin cậy, nên không ai dám tùy tiện tu luyện.
Ngoài ra, mấy ngày qua, các pháp bảo mà Hàn Lập gửi bán trong Vô Thường minh cũng đều đã bán hết.
Cùng với số linh thạch cực phẩm thu được khi bán pháp bảo linh tài ở Hắc Phong thành, Hàn Lập thu về được hơn sáu trăm mai linh thạch cực phẩm.
Tuy nhiên, với Hàn Lập, đây là một khoản tài sản lớn đối với tu sĩ bình thường, nhưng khi phải ứng phó với đại hội đấu giá ba năm tới hay chi trả phí tổn rời Hắc Phong hải vực, thì có vẻ hơi thiếu thốn.
Về điều này, hắn cũng không quá lo lắng, chỉ thêm vào danh sách nhiệm vụ của Vô Thường minh một nhiệm vụ tìm hạt giống Đản Hồn Hoa.
Theo tính toán của hắn, chỉ cần có bình nhỏ linh dịch, thì trước khi đại hội đấu giá ở Hắc Phong Hải diễn ra, hắn chắc chắn sẽ bồi dưỡng ra được một đóa Đản Hồn Hoa vạn năm.
Đến lúc đó, có vật này trong tay, hắn có lẽ sẽ đổi được những thứ mình cần.
Chỉ là, nếu dùng linh dịch thúc Đản Hồn Hoa thì việc tinh luyện Trọng Thủy của Địa Chỉ hóa thân sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng.
Nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh, vì cá và tay gấu không thể đều có được.
đánh giá 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận