Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 976: Ông trời phù hộ, nhất định phải thuận thuận lợi lợi (length: 5855)

Bên trong bày biện lại là những thứ cơ bản của Địa Phủ!
Bút câu hồn, Sổ Sinh Tử.
Nếu chỉ có hai thứ này thì cũng thôi, đằng này bên trong còn để mười cái ấn tỉ.
Theo thứ tự là Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương, Diêm La Vương, Biện Thành Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Bình Thành Vương, Chuyển Luân Vương...
Nói cách khác, Địa Phủ chủ yếu là tạo thành từ giả, Thập Điện Diêm La đều đem ấn tỉ đưa tới, việc này thật không hề nhỏ.
Vô luận là nhân gian hay Địa Phủ, ấn tỉ đều là tín vật tượng trưng cho quyền lợi tối quan trọng, ấn tỉ nhân gian là do pháp luật hoặc địa vị quyết định, còn ấn tỉ Địa Phủ đây chính là thật sự được thiên địa thừa nhận.
Những ấn tỉ này, đại diện cho quyền bính của Địa Phủ, không phải kiểu được người khác công nhận, mà là kiểu được thiên địa công nhận.
Khống chế những ấn tỉ này, đồng nghĩa với việc nắm trong tay toàn bộ 72 ti của Địa Phủ cùng vô số quỷ binh quỷ tướng.
Lông mày Nhạc Đông nhíu chặt, hắn cất hộp gấm vào càn khôn giới.
Việc Thôi Phán Quan đưa tới những thứ này, Nhạc Đông không đơn thuần cho rằng đây là thập điện Diêm Vương đang tỏ lòng trung thành với mình, dù cho mình là Đông Nhạc đại đế giáng trần, bọn hắn cũng không đến mức đem những thứ này đưa tới, bởi vì, Đông Nhạc đại đế tại Địa Phủ còn có Phong Đô đại đế là hóa thân của Địa Phủ.
Xét từ bất kỳ điểm nào, những ấn tỉ này đều không nên đưa tới chỗ hắn, trừ phi...
Nhạc Đông đã nghĩ ra lý do vì sao bọn họ lại hành động như vậy.
Có khả năng bọn họ đang đối mặt với nguy cơ sống còn, nên đưa ấn tỉ tới để bảo tồn mầm mống Địa Phủ, bọn họ đang ủy thác.
Nhạc Đông nhớ tới đạo sắc lệnh của mình, sau khi phá tan Huyết Vân Địa Phủ, hắn nhìn thấy một màn trong hư không.
Hắn không thấy rõ ràng cụ thể là thế lực nào, nhưng... Hắn cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là tham lam.
Nhạc Đông thở dài trong lòng, trước kia hắn cảm thấy thực lực bản thân tăng trưởng nhanh chóng, trong lòng đã có cảm giác vô địch khắp thiên hạ, giờ xem ra, vô địch cái rắm.
Ngay cả Âm Thần Địa Phủ còn đang phải ủy thác.
Đây thật sự quá bi ai.
Tâm trạng Nhạc Đông trở nên nặng nề, cảm giác cấp bách phải tranh thủ thời gian càng trở nên mãnh liệt.
Âm Dương vốn là một thể, thiếu một phần nào đó, đều sẽ dẫn đến phần còn lại sụp đổ.
Không có cái bóng, thì lấy đâu ra chủ thể, không có chủ thể, thì lấy đâu ra cái bóng.
Tình huống bây giờ, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là "loạn trong giặc ngoài".
Sau khi cất kỹ đồ vật, Nhạc Đông đứng dậy tiến về Vọng Hương đài.
Từ cầu Nại Hà đến Vọng Hương đài, còn một đoạn đường rất dài.
Có bãi chó hoang, có núi Kim Kê, còn có thôn Dã Quỷ.
Bất quá, những nơi này đối với Nhạc Đông mà nói, đã không còn bất cứ uy hiếp nào.
Tùy tiện lấy ra một phong ấn tỉ, cũng có thể khiến tất cả mối nguy phải lui binh.
Khi Nhạc Đông đi về phía Vọng Hương đài, trên cầu Nại Hà xuất hiện hai bóng người.
Một người là Vân Linh, người còn lại, chính là Mạnh Bà.
Mạnh Bà sớm đã không còn là bà lão mặt đầy nếp nhăn, mà là Mạnh Bà xinh đẹp đến nghẹt thở.
Nhìn bóng lưng Nhạc Đông rời đi, ánh mắt Mạnh Bà lộ ra một tia thương cảm, trong sự thương cảm còn mang theo chút không nỡ.
Vân Linh nhìn ánh mắt phức tạp của Mạnh Bà, đột nhiên mở miệng nói: "Thượng thần, vì sao ngài không gặp chân nhân?"
Mạnh Bà lắc đầu.
"Hắn không phải là chân nhân gì cả, hắn là... Thôi, nói với ngươi cũng vô ích, ta đã đợi hắn ở nơi này vạn năm, ban đầu, ta cho rằng cuối cùng ta có thể có được thứ mình muốn, nhưng bây giờ nghĩ lại, là do lòng ta quá tham lam, như vậy cũng tốt, điều cuối cùng ta có thể làm cho hắn chính là... Giúp hắn giết thêm vài kẻ vong ân phụ nghĩa."
Lúc này Vân Linh, trên người đã không còn khí tức của thi sinh, trong khoảnh khắc vừa rồi, Mạnh Bà đã đưa nàng đến Tam Sinh Thạch, mượn sức mạnh của Tam Sinh Thạch biến nàng thành một người bình thường.
Vân Linh đọc được sự nhớ nhung trong mắt Mạnh Bà, năm xưa, sư nương nhìn sư phụ khi người khẳng khái chịu chết cũng có ánh mắt như vậy.
Thế gian này, chỉ có chữ "tình" là khó giải nhất.
Trước kia Vân Linh không hiểu, nhưng sư nương và Mạnh Bà đã giúp nàng hiểu được một chút.
Đương nhiên, chỉ là hiểu được một chút, có một số chuyện cuối cùng vẫn phải tự mình trải qua mới có thể ngộ ra đạo lý lớn.
...
Cùng lúc đó, tại khu nhà cũ kỹ ở Ung Thành, Triệu An bị một sợi dây thừng trói chặt.
Y phục trên người hắn đã bị lột sạch, ngoài trừ chỗ kín vẫn còn một chiếc quần cộc, trên người không có mảnh vải.
Đạo nhân cao gầy đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, trên tay cầm một chiếc bút dính thi thủy, hôi thối vô cùng, đang vẽ những phù văn kỳ quái lên người Triệu An.
Không phải phù văn phổ biến của Đạo gia, cũng không phải Vu văn, lại càng không phải kiểu phù văn DNA.
Mà là một loại phù văn chưa từng xuất hiện ở nhân gian.
Đây là U Minh phù lục, một loại phù lục có thể đưa Triệu An xuống địa phủ.
Trước đó, hắn còn phải đảm bảo Triệu An đến vị trí chỉ định, sau đó dẫn bạo oán niệm, biến khu vực Ung Thành thành Địa Phủ.
Đây là một công việc kỹ thuật đòi hỏi cường độ cao.
Việc vẽ cần tiêu hao rất nhiều tinh khí thần.
Sau khi hạ nét cuối cùng, đạo nhân cao gầy đã lảo đảo sắp ngã, hai mắt tối sầm suýt nữa thì ngất đi.
Hắn mang một bát lớn máu tươi từ bên cạnh, điên cuồng rót vào miệng.
Sau khi máu tươi vào miệng, khí tức toàn thân hắn cuối cùng cũng ổn định lại được một chút.
Tiếp theo sẽ đưa Triệu An xuống Địa Phủ.
Trời phật phù hộ, nhất định phải thuận lợi!
". ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận