Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 178: Tức chết người không đền mạng loại kia! (length: 8000)

Trâu Thành và Nhạc Đông tại cửa ra vào thay trang phục bảo hộ, đeo găng tay khẩu trang xong, lúc này mới tiến vào phòng giải phẫu.
Lúc này, có hai pháp y đang cẩn thận kiểm tra nửa thi thể kia, hai người tập trung cao độ, thấy Trâu Thành và Nhạc Đông đến cũng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua mà thôi.
Một pháp y lẩm bẩm điều gì đó, người kia thì ghi chép lại.
"Thời gian quá lâu, lại thêm ngâm dưới sông, chỗ kín không thể kiểm tra có tinh trùng hay không, bất quá, khi phát hiện thi thể người chết thì, nửa dưới thân thể người chết không có một mảnh vải, từ đó có thể thấy, nàng trước khi chết hẳn là đã bị xâm phạm."
Pháp y phụ trách ghi chép nhẹ gật đầu, ghi lại vào máy tính xách tay.
Qua chừng mười phút, kiểm tra sơ bộ hoàn thành, pháp y kia lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trâu Thành, mở miệng nói: "Trâu khoa, sao anh lại đến đây?"
Trâu Thành giới thiệu: "Nhạc Đông, đây là Mã Điền Vinh Mã đại ca khoa chúng ta, pháp y thâm niên, Mã đại ca, đây là Nhạc Đông Nhạc trưởng khoa mà tôi đã nhắc với anh trước đó."
Mã Điền Vinh nói: "Cậu là Nhạc Đông, cái người làm mê tín phong kiến Nhạc Đông?"
Nhạc Đông: "..."
Gây chuyện sao?
"Khụ khụ!" Trâu Thành ho khan hai tiếng, ngắt lời Mã Điền Vinh: "Xin lỗi, Mã đại ca mới đi học nâng cao hai tháng về, không biết sự thần kỳ của Nhạc trưởng khoa..."
"Mấy cái biết đạo hay không thì tôi không rõ, tôi chỉ tin khoa học, mấy cái trò Huyền Môn thì đừng hòng mà dụ được tôi, cậu nhóc, tôi khuyên cậu an phận chút đi, tôi không quan tâm cậu là con ông cháu cha nào, vào khoa chúng tôi thì im lặng một chút, cậu chơi game của cậu đi, miễn cậu đừng đến quấy rầy chúng tôi, chúng ta liền bình an vô sự."
Mã Điền Vinh càng nói càng quá đáng, đến cả Trâu Thành cũng không chịu nổi nữa, nói thẳng: "Đủ rồi, lão Mã, Nhạc trưởng khoa là người có năng lực, anh có thể không tin, nhưng anh không thể nhằm vào Nhạc trưởng khoa như thế."
"Sao, Trâu đại trưởng khoa sợ sao? Anh sợ chứ tôi không sợ, tôi đây chỉ ghét cái đám dựa hơi này thôi, 22 tuổi làm trưởng khoa, ha ha!"
Ẩn sau câu nói này, Nhạc Đông rõ ràng nghe ra một cỗ ghen tức, hắn có chút suy nghĩ, liền hiểu ngay ra, tuổi mình còn trẻ mà đã được đãi ngộ làm trưởng khoa, hóa ra là chọc người khác ganh tỵ.
Nhạc Đông mỉm cười, nói: "Sao, không phục?"
Mã Điền Vinh không ngờ Nhạc Đông sẽ nói thẳng như vậy, hắn rõ ràng ngớ người, thiếu chút nữa nghẹn thở.
"Đúng thế, tôi chính là không phục." Mã Điền Vinh cũng chẳng thèm giữ mặt mũi.
"Mã Điền Vinh!" Vẻ mặt nho nhã của Trâu Thành hiếm thấy lộ ra một tia giận dữ, hắn vừa định trách mắng Mã Điền Vinh, liền thấy Nhạc Đông vui vẻ phất tay, ra hiệu cho Trâu Thành không cần để ý.
Sau đó Nhạc Đông nói thẳng: "Ta người này đó, rất thích có những kẻ không quen nhìn mà không làm gì được ta, ngươi phục hay không thì có liên quan gì đến ta đâu, không phục thì nhịn đi."
Trâu Thành nhịn không được bật cười thành tiếng, cười được một nửa, nhận ra mình không nên, lại cố nén lại.
Thật là, Nhạc Đông trông có vẻ là một đại soái ca mặt mày sáng sủa, đối người lễ phép hay cười, ai ngờ, hắn còn có bộ mặt này.
Tức chết không đền mạng đúng nghĩa.
"Ngươi..." Mặt Mã Điền Vinh đỏ bừng vì tức giận, cho dù có khẩu trang cũng không thể che nổi sắc mặt giận dữ của hắn.
Trâu Thành biết, nếu như mình không nói gì, Mã Điền Vinh nhất định sẽ làm ầm lên, thế là Trâu Thành mặt mày nghiêm lại, nói: "Đủ rồi, đồng chí Mã Điền Vinh, xin chú ý thái độ làm việc của mình, Nhạc trưởng khoa là lãnh đạo kỹ thuật của khoa chúng ta, nếu như anh có ý kiến gì, có thể đi tìm An cục phản ánh, An cục không được thì tìm Lý cục."
"Tìm thì tìm, Trâu Thành, anh đừng lấy lãnh đạo ra dọa tôi, tôi đây quyết sẽ đi tìm bọn họ, anh chờ đấy!" Bị Trâu Thành trách mắng một phen, Mã Điền Vinh không nhịn được mặt mũi, tức tối bước thẳng ra ngoài phòng giải phẫu.
Đợi hắn đi rồi, Trâu Thành lắc đầu thở dài.
Tên Mã Điền Vinh này đúng là không hiểu rõ tình hình, còn muốn đi tìm lãnh đạo mà mách lẻo Nhạc Đông sao?
Hắn không biết vị trí của Nhạc Đông bây giờ trong mắt lãnh đạo sao, không khách sáo mà nói, đối với Lý cục thì Nhạc Đông như báu vật ấy, nếu có ai dám làm khó dễ Nhạc Đông, đó chính là động đến đầu thái tuế, tự tìm đường chết.
An cục thì không cần phải nói, có Lý cục ở đó.
Ngay cả bên thành phố Tây Nam tỉnh, chỗ của Trưởng phòng Chu vụ án trọng điểm cũng coi Nhạc Đông như báu vật.
Thậm chí còn có tin đồn, Văn Nhân Hoa cục trưởng hệ thống trị an Ma Đô cũng rất thưởng thức Nhạc Đông, chỉ cần Nhạc Đông nói nguyện ý đến Ma Đô làm việc, bên đó tuyệt đối sẽ coi như tìm được châu báu quý, chỉ định dọn giường chiếu ra mà đón rước.
Lão Mã đúng là quá khích, vậy mà lại nghĩ đến việc gây phiền phức cho Nhạc Đông.
Trâu Thành nói với Nhạc Đông: "Đừng để ý hắn, cái lão Mã này đúng là không ra gì, cậy già lên mặt, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với hắn cho ra nhẽ."
Nhạc Đông không để tâm, phất tay nói: "Yên tâm đi, đó chỉ là con ruồi vo ve thôi, ta không để bụng đâu."
Pháp y đang ghi chép bên cạnh có chút xấu hổ, nói với Trâu Thành: "Trâu khoa, Nhạc khoa, các anh có cần kiểm tra nửa thi thể này không? Nếu không thì, tôi thu dọn mang đi."
Trâu Thành nói: "Cậu ra ngoài đi, chờ chúng tôi kiểm tra kỹ xong thì tôi sẽ dọn."
"Vậy được, tôi đi trước!" Nói xong, pháp y kia nhanh chóng rời khỏi phòng giải phẫu.
Chờ bọn họ đi rồi, Nhạc Đông đánh giá nửa thi thể đang đặt trên bàn mổ.
Tuy nói Nhạc Đông cũng không sợ những thứ này, nhưng nhìn nửa thi thể này thì, cảm giác này đúng là...khó diễn tả thành lời.
Hắn nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, lấy ra một cây bút lông, rồi lấy thêm một lọ nhỏ máu gà đã pha chế sẵn.
"Trâu ca, ta muốn vẽ một đạo phù văn lên nửa thi thể này, có ảnh hưởng đến việc thu thập manh mối không?"
Trâu Thành khẽ nhíu mày, hắn nói: "Sẽ có một chút ảnh hưởng, bất quá, nửa thi thể này ngâm dưới sông Tương Thủy mấy ngày rồi, lúc phát hiện thì cũng không có manh mối nào để tìm, ngươi cứ vẽ đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
Nhạc Đông nhìn Trâu Thành, Trâu đại trưởng khoa này là một người có đảm đương, hắn cười nói: "Yên tâm đi, chỉ là chút máu gà thôi, có thể rửa sạch ngay."
Trâu Thành gật đầu, đứng sang một bên, nhường bàn giải phẫu lại cho Nhạc Đông.
Nhạc Đông hít sâu một hơi, cố ép cảm giác khó chịu xuống.
Ngay lập tức, hắn ngưng thần tĩnh khí, tháo nắp bút lông, chấm vào máu gà, rồi bắt đầu vẽ lên nửa thi thể nữ một đạo phù lục huyền ảo.
Bảy phách, lần lượt là: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Xú Phế, lần lượt ứng với các bộ phận khác nhau của cơ thể người.
Trâu Thành nhìn Nhạc Đông vẽ phù lục, phù văn cổ kính, huyền ảo, nhìn là biết bất phàm.
Vẽ xong, Nhạc Đông gác bút, vỗ tay nói: "Vội vàng đến phòng giải phẫu, mà quên mất mang thứ đó rồi, Trâu ca, có thể phiền anh đi một chuyến không? Đến xe ta lấy con người giấy ngưu kia tới đây."
"Đi!" Trâu Thành nhận lấy chìa khóa xe Nhạc Đông đưa, quay người ra khỏi phòng giải phẫu.
Đợi hắn rời đi, toàn bộ phòng giải phẫu đột nhiên trở nên yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Nhạc Đông thầm lè lưỡi, hắn đương nhiên không sợ, nhưng cái thứ này dù gì thì vẫn là ghê tởm, từ sâu trong tâm can hắn cảm thấy không thích loại địa phương này.
Cũng không biết Gia Dĩnh muội tử và những pháp y kia, làm thế nào mà trong cái nơi này vừa giải phẫu thi thể vừa ăn cơm hộp, dù sao Nhạc Đông chắc chắn là không làm được.
Ngay lúc Nhạc Đông quan sát bốn phía, bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận