Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 258: Khá lắm, chỗ kia thật cắt thận! (length: 7965)

Đều là người có giá trị bản thân hàng chục triệu, sao còn bận tâm chút tiền lẻ này chứ, vả lại, cái chức phó phòng đó là chuyện nhỏ sao?
Chu Toàn bất đắc dĩ nói: "Nói đi, gọi điện thoại có chuyện gì?"
Nhạc Đông cười khì khì, nói thẳng: "Lãnh đạo à, lời này của ngươi nói nghe sao được, chẳng lẽ không thể gọi điện thoại tìm lãnh đạo tán gẫu, tăng thêm chút tình cảm giữa cấp trên với cấp dưới sao?"
"Lời này chính ngươi tin không?" Chu Toàn suýt nữa bị Nhạc Đông làm cho tức điên.
Tên này bình thường căn bản không gọi điện, mỗi lần gọi điện tới nhất định là có chuyện gì muốn nhờ mình làm, còn tăng tiến tình cảm cấp trên cấp dưới?
Chu Toàn cạn lời, mình mỗi ngày đang giúp hắn làm việc, rốt cuộc ai mới là lãnh đạo!
Đổi thành người khác, chắc chắn không có đãi ngộ này, đừng nói đãi ngộ, người khác cũng không có gan ngày nào cũng gọi điện cho Chu Toàn.
Chỉ có Nhạc Đông, ai bảo hắn là cục cưng của hệ thống trị an Tây Nam, bao nhiêu nơi đều đang nhòm ngó hắn, nếu Nhạc Đông mà nói muốn chuyển đi nơi khác, có lẽ mấy tỉnh huynh đệ sẽ tới cướp người ấy chứ.
"Nói thẳng vào vấn đề đi, lát nữa ta còn có cuộc họp!" Chu Toàn cũng không khách sáo với Nhạc Đông, trực tiếp nói vào điện thoại.
"Là như vầy, phó cục trưởng Hoa Thiên Dương muốn tôi tham gia một vụ án ở bên này, tôi gọi điện về xin chỉ thị lãnh đạo."
"Vụ án? Vụ án gì?"
"Vụ án người áo đỏ."
"Lại là vụ án này! " Chu Toàn vô thức nhấn mạnh, nghĩ lại thì cũng bình thường, vụ án này nổi tiếng trong toàn quốc, không những vậy, trên internet cũng từng gây xôn xao, dù đã hơn mười năm, trên mạng vẫn còn lan truyền những tin đồn mơ hồ.
Xem ra đơn vị bạn bên Du thị cũng biết cách dùng người, mượn tạm Nhạc Đông qua rồi thì muốn dùng cho đáng.
Chu Toàn suy tư một lát, đám người của Cục 749 dạo này vẫn còn ở Tây Nam, đạo trưởng Thương Tùng thỉnh thoảng lại đến chỗ trọng án hỏi thăm Nhạc Đông đã về chưa, xem ra, bọn họ có ý định gì đó với Nhạc Đông.
Nếu đã vậy, dứt khoát để Nhạc Đông ở bên Du thị thêm một thời gian, vừa hay tránh cho hai bên xung đột.
Chờ hắn xong xuôi vụ án rồi về, đám người Cục 749 chắc cũng đi khỏi Tây Nam.
Chu Toàn không ngờ rằng, một ý nghĩ này của hắn, trực tiếp khiến đám người Cục 749 phát điên, đặc biệt là Kỳ Minh, hắn vốn còn tính toán Nhạc Đông sẽ đi tìm bộ da của Tam Phong chân nhân cho bằng được.
Kết quả đợi mãi, trực tiếp chờ tới mức phát ngán, Nhạc Đông căn bản không hề quay lại để đi tìm bộ da của Tam Phong chân nhân.
Chu Toàn trực tiếp nói với Nhạc Đông: "Đã sang đó rồi, cứ ở lại mà mở mang kiến thức đi, tham gia mấy vụ kỳ án, cũng giúp ngươi trưởng thành nhanh hơn."
Sau khi hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, Nhạc Đông cúp điện thoại.
Sau khi rời khỏi phân cục trị an khu bờ nam, Nhạc Đông thẳng đường đến tổ trọng án, lái xe trên đường, Nhạc Đông bị một cuộc điện thoại làm phiền, hắn vừa lơ đãng đi qua một con đường cụt, kết quả mất thêm hai mươi phút mới đến được chỗ trọng án.
Đường xá Trùng Khánh này, lái xe thật là mạo hiểm, nếu mà Nhạc Đông mà đi chạy xe công nghệ, chắc cũng giống như gã Hoa Tiểu Song kia, tiền xăng còn chẳng kiếm nổi.
Đến chỗ trọng án, vừa hay gặp Bạch Trạch Vũ đang đi ra ngoài mua kẹo cao su.
Gã này không hút thuốc lá, cũng không nhai trầu, chỉ thích ăn kẹo cao su.
Mỗi ngày nhất định phải bỏ sẵn mấy miếng trong túi áo, lúc rảnh rỗi lại nhai, thấy Nhạc Đông đến, Bạch Trạch Vũ liền nghênh đón.
"Nhạc cố vấn, vụ hai chị em sinh đôi rơi lầu đã phá rồi, khi nào chúng ta về?"
Nhạc Đông trêu chọc nói: "Sao, nhớ nhà à?"
Bạch Trạch Vũ có chút xấu hổ, "Nhớ nhà cũng không phải là nhớ nhà, chủ yếu là đồ ăn ở đây hơi khó nuốt, toàn dầu mỡ thêm cay tê, bụng dạ tôi chịu không nổi."
"... "
"Tôi nghi là ông là đặc công giải ngũ trá hình."
"Cái này một đường một nẻo, ăn ở dã ngoại với ăn ở đây hoàn toàn khác nhau."
"Vậy cũng phải, tôi vừa liên hệ với Chu xử rồi, tôi ở đây còn có vụ án, hay là anh về trước đi, đại ca."
Bạch Trạch Vũ suy nghĩ một lúc, trực tiếp gật đầu nói: "Đi thôi, dù sao tôi ở đây cũng không giúp gì được, cứ đi theo ông làm lá xanh, đám đồng nghiệp quay lại chắc sẽ cười tôi đi theo ông mà chẳng được công trạng gì."
Hắn đi theo Nhạc Đông đến phá án, vốn là để mở mang kiến thức, kết quả về sau mới phát hiện, mình đi theo mà chẳng được công cán gì, cái gì cũng không làm.
Trong lòng Bạch Trạch Vũ vốn có chút kiêu ngạo, hắn không muốn làm những chuyện không đâu, cũng khinh thường những chuyện như vậy.
Thay vì đi theo Nhạc Đông để được hưởng công trạng, chi bằng về làm giàu cho bản thân, học thêm kinh nghiệm phá án.
Sau khi đưa Nhạc Đông đến văn phòng của Dương Hoài Tỷ, Bạch Trạch Vũ liền chuồn đi.
Nhạc Đông gõ cửa bước vào văn phòng Dương Hoài Tỷ.
Lúc đi vào thì Dương Hoài Tỷ đang xem tài liệu, cô ra hiệu cho Nhạc Đông ngồi trước.
Nhạc Đông lướt mắt đánh giá văn phòng của cô một lượt, phong cách làm việc ở đây rất đậm chất cá nhân của cô, đơn giản rõ ràng, không hề có sự sáng tạo nào.
"Trưởng khoa Nhạc, chúng tôi tra được một chút thông tin về người bạn học của anh rồi, sau khi rời quán lẩu Tiểu Tân, Tào Sở Tiêu đã bị hai nam một nữ đưa đến tỉnh Điền trong đêm, chúng tôi cho rằng cậu ấy bị đội lừa đảo tẩy não, và đội lừa đảo định thông qua tỉnh Điền để xuất cảnh."
Nhạc Đông: "..."
Xuất ngoại? Đi Miến Bắc?
Khá lắm, ở đó là chỗ cắt thận thật đấy.
Tuy rằng Nhạc Đông muốn cho lão Tào chịu chút giáo huấn, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tào Sở Tiêu bị đưa đến chốn địa ngục Miến Bắc kia được.
"Hiện giờ có thông tin cụ thể về hành tung của cậu ấy không?" Nhạc Đông "bộp" một tiếng đứng bật dậy.
Thấy vậy, Dương Hoài Tỷ nói: "Tôi vừa gửi biển số xe của người chở bạn học anh cho cơ quan trị an bên tỉnh Điền, yêu cầu họ phối hợp chặn đường, anh đừng nóng vội, việc bọn họ đi qua đường lậu cũng cần thời gian, bạn anh sẽ không sao đâu."
Nhạc Đông nhíu mày, Tào Sở Tiêu tuy là không ngán Tibbers, nhưng đầu óc cũng không hề ngu ngốc, nếu không thì cũng không thi đậu trường đại học trọng điểm rồi.
Sao cậu ấy lại dễ dàng bị tập đoàn lừa đảo dắt mũi thế chứ, chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác sao?
Trước mắt, chỉ có thể tạm thời chờ kết quả.
Nếu như lão Tào thực sự bị đưa đến Miến Bắc, mình chỉ có thể đích thân đi một chuyến.
Dương Hoài Tỷ tiếp tục nói: "À phải rồi, trưởng khoa Nhạc, tôi đã sắp xếp cho anh một văn phòng làm việc rồi, bây giờ tôi dẫn anh đi xem thử nhé."
"Đi thôi, vậy làm phiền Dương đội."
...
Văn phòng sắp xếp cho Nhạc Đông nằm ngay cạnh phòng kỹ thuật, ở tầng năm của tòa nhà.
Đi ra rẽ trái là văn phòng pháp y.
Dương Hoài Tỷ có chút ngượng ngùng nói: "Những chỗ khác không có phòng làm việc riêng, chỉ có ở tầng này thôi, trưởng khoa Nhạc đừng để bụng nhé."
Nhạc Đông cười nói: "Có gì đâu, hồi ở Ly thành tôi cũng làm ở phòng kỹ thuật."
Dương Hoài Tỷ không nhịn được bật cười, cô suýt chút quên Nhạc Đông vẫn là phó trưởng khoa kỹ thuật của cục trị an Ly thành.
"Trưởng khoa Nhạc, vậy anh cứ bận việc đi, khi nào có tin tức từ bên Điền, tôi sẽ báo cho anh ngay."
"Ừm, vậy làm phiền Dương đội." Sau khi tiễn Dương Hoài Tỷ đi, Nhạc Đông nhíu mày.
Lão Tào à lão Tào, ngươi đúng là hay gây chuyện.
Hắn cầm điện thoại lên, định gọi cho Diệp Chí Cần, thì thấy có người thò đầu vào nhìn quanh cửa văn phòng.
Thấy đó là Nhạc Đông, người kia đột nhiên cười nói: "Nghe nói có người mới đến, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là trưởng khoa Nhạc."
"Pháp y Lâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận