Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 646: Ta ngược lại muốn xem xem hắn hôm nay muốn chết như thế nào (length: 8385)

Khi biết Nhạc Đông là hậu nhân của Giấy Phán Quan, Mã Linh Nhi và những người khác cảm thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ đều từng nghe về câu chuyện Giấy Phán Quan, một người tại bờ sông, điều khiển người giấy chiến đấu một mình chống lại đám người phương bắc và các Tán Tiên, trận chiến đó khiến nước sông chảy ngược, cả Ly Thành trời đất tối tăm.
Thợ làm vàng mã, vốn dĩ trong Huyền Môn không hề nổi bật, mọi người đều cho rằng nghề này chỉ là hạng thứ yếu không đáng kể, nhưng khi Nhạc Tùng Khê gây ra trận chiến ở Ly Hà truyền ra, mọi người trong Huyền Môn mới nhận ra, thì ra thợ làm vàng mã có thể lợi hại đến mức này.
Từ đó về sau, nghề thợ vàng mã trong Huyền Môn không còn ai dám coi thường nữa.
Trên giấy có thể luận binh, cầm bút phán Âm Dương.
Năm xưa ông nội của Nhạc Đông vung tay lên, người giấy bay lượn đầy trời, mở ra âm binh âm tướng, đánh cho đám Ngũ Tiên liên tục bại lui, cuối cùng bất đắc dĩ phải đình chiến, hai bên ngồi lại nói chuyện mới giải quyết được ân oán năm xưa.
Đây gọi là gì, hổ phụ không sinh khuyển tử, có Nhạc tiên sinh ở đây, chuyện này chắc chắn không có gì.
Nhạc Đông: "Sao các ngươi cũng vào đây!"
Mã Linh Nhi liếc nhìn Doãn Thiên Chiếu: "Là Doãn tiên sinh bảo chúng ta đến tiếp viện, nhưng mà... chúng ta thật không ngờ, Doãn tiên sinh vậy mà lại là Hoạt Cương."
Nói xong, trong mắt Mã Linh Nhi lóe lên một tia kiêng kị, trước kia bọn họ cũng từng gặp Doãn Thiên Chiếu, hoàn toàn không phát hiện ra thân phận ẩn giấu của hắn, bây giờ nghĩ lại mới thấy rùng mình, những Hoạt Cương này thật đáng sợ, ngay cả những người trong Huyền Môn như họ còn không nhìn ra, người thường thì càng không thể nào phát hiện ra chúng.
Một khi bị phát hiện thì, đó cũng là lúc mạng sống của họ tan tành.
Hoạt Cương cũng được, cương thi cũng vậy, bản chất chúng đều giống nhau, cần máu tươi mới có thể sống tiếp, đối với chúng, máu người mới là món chính, giống như người thường ăn cơm gạo, bánh bột vậy. Trong mắt Mã Linh Nhi, đám Hoạt Cương này đều là tà ác, chúng cần hút máu để sống, dù trước khi biến thành Hoạt Cương chúng từng làm gì thì kết quả này vẫn không thay đổi.
Nếu như không thể giải quyết triệt để chúng thì, chỉ cần còn một Hoạt Cương tồn tại, liền có thể tiếp tục sinh ra một đám Hoạt Cương khác.
Mặt Mã Linh Nhi trở nên nghiêm túc, cô nhìn Nhạc Đông, gánh nặng trong lòng thoáng được trút xuống chút ít.
Cũng may có Nhạc tiên sinh ở đây, chắc hẳn hắn đã sớm chuẩn bị rồi.
"Ngươi lại dám đả thương con gái ta, ta muốn các ngươi chết, Haruko đừng sợ, những con heo Cửu Châu này để ba ba giúp con giết."
Lúc này Tam Bản và Doãn Thiên Chiếu từ miếu một mạch đánh nhau đến gián trại, bộ âu phục hắn mặc đã bị rách tả tơi, để lộ ra một thân cơ bắp cuồn cuộn, lúc này, hắn dường như đã mở ra một phần năng lực huyết mạch, toàn thân tỏa ra hắc khí, những mạch máu nổi lên mạnh mẽ hội tụ lại thành một bức tranh hình, trông như con Hống được ghi chép trong Sơn Hải Kinh.
Khi nghe đến ba chữ heo Cửu Châu, ánh mắt của Nhạc Đông lập tức trở nên lạnh lẽo.
Doãn Thiên Chiếu ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Tam Bản, trăm năm trước, ngươi tàn sát 30 vạn đồng bào của ta, bắt đồng bào Tương Giang của ta làm những thí nghiệm vô cùng tàn ác, hôm nay món nợ này ta nhất định phải tính cho rõ với ngươi, ta sống, chính là chờ ngày này, hôm nay, ngươi phải chết!"
Tàn sát 30 vạn đồng bào?
Con số này trong nháy mắt làm Nhạc Đông nhớ đến trận đại thảm sát kinh hoàng.
Đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng người Cửu Châu, cũng là mối đại hận treo trong lòng mỗi người, một ngày chưa báo ứng, lòng người Cửu Châu yêu nước khó mà yên.
Nhạc Đông thường hay than thở, hận mình sinh không gặp thời, không thể đưa đao phủ tàn sát đồng bào của mình vào địa ngục, không ngờ lão thiên lại có thể thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.
Đây quả là vận may của ông trời, lão thiên ban thưởng!
Khí thế của Nhạc Đông trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo như sương, Doãn Thiên Chiếu tiếp lời: "Năm xưa ngươi vạch ra trận đại thảm sát kinh hoàng, hôm nay, ngươi nhất định phải đền mạng cho đồng bào Cửu Châu của ta, Nhạc tiên sinh, ta biết ngươi có đại năng, những Hoạt Cương khác xin giao lại cho ngươi, riêng Tam Bản, hôm nay ta sẽ giết hắn."
Mã Linh Nhi và Mao Cầu Sinh liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều ánh lên ngọn lửa hừng hực, con số 30 vạn đã khắc sâu vào huyết mạch của tất cả người Cửu Châu, chỉ cần nghe thấy con số này thôi, ai cũng có thể hình dung ra trận đại thảm sát kinh hoàng kia.
Đốt giết cướp đoạt, việc ác tày trời, mối hận như biển sâu, chúng ta phải báo thù.
Bây giờ, từ lời Doãn Thiên Chiếu, mọi người đều biết được kẻ chủ mưu trận đại thảm sát kinh hoàng đang ở ngay trước mặt, tất cả sự phẫn nộ trong nháy mắt dâng lên.
Giết!
Tam Bản lạnh lùng nhìn những người trước mặt, hắn khinh thường nói: "Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn giết ta, Doãn Thiên Chiếu, tên phế vật như ngươi, ngay cả 1% huyết mạch của Thánh Tộc cũng không phát huy ra được, chẳng lẽ chính ngươi không biết, huyết mạch của Thánh Tộc chỉ có hút máu người thực sự mới có thể kích hoạt sao? Ngươi nhiều năm qua vậy mà chỉ dựa vào việc hút máu người bỏ đi trong bệnh viện để sống, còn hút máu động vật nữa, ngươi đúng là làm mất mặt Thánh Tộc."
"Loài người, chẳng qua chỉ là đồ ăn của chúng ta, người Cửu Châu các ngươi, lại càng như vậy, chờ hôm nay ta phát động độc thi, chiếm lĩnh Tương Giang hoàn toàn, sau đó từng bước một xâm chiếm Cửu Châu của các ngươi, để người Cửu Châu lần nữa rơi vào lầm than, các ngươi làm khó được ta sao?"
Nhạc Đông tức giận đến bật cười.
"Ngươi đã xấu xí lại còn ăn nói thối tha, xem ra, hôm nay ta phải đánh cho ngươi đã cái nư mới được."
Nói rồi, hắn vung tay lên, những người giấy trên trời nhao nhao tự cháy, sức mạnh vốn dĩ giao cho người giấy trong nháy mắt quay trở về người hắn.
Tám thành thực lực!
Đủ rồi.
Dù không đủ, có Tiểu Bản Tử phụ trợ thì có thể phát huy được cả mười thành sức mạnh.
"Theo cách nói của các ngươi ở Cửu Châu, ếch ngồi đáy giếng mà dám nói chuyện trời đất, ngươi thật sự nghĩ rằng tên phế vật Doãn Thiên Chiếu có thể giết được ta, ta dẫn hắn tới đây, chỉ đơn giản là vì trong người hắn có dòng chân huyết tổ tiên, chờ ta giết hắn rồi, liền đưa chân huyết cho con gái ta, đến lúc đó, cha con ta liên thủ, Cửu Châu các ngươi cũng chỉ là đồ ăn mà thôi."
Tam Bản ngạo nghễ nhìn tất cả mọi người.
"Các ngươi cho rằng ta thật sự tin cái thứ gọi là Diệu Thiện phê ngôn kia sao, ta trước giờ không tin, ta, đàn ông của đế quốc Đại Bản Tử, từ trước đến nay chỉ tin vào chính mình, không tin trời, các ngươi Cửu Châu, không xứng sở hữu những tài nguyên tốt như vậy, càng không xứng có được vận mệnh tốt như thế."
Tam Bản vừa nói, vừa tiến về phía Nhạc Đông và những người khác.
Mã Linh Nhi vội vàng rút ra vũ khí, đúng lúc cô cùng Mao Cầu Sinh muốn xông lên phía trước thì Nhạc Đông lại ngăn bọn họ lại, cùng Doãn Thiên Chiếu dừng chân tại chỗ, hắn cười nói: "Chuyện hôm nay, ai cũng đừng tranh với ta, chờ ta giết hắn, Nhạc gia gia phả có thể đơn độc viết cho ta một trang."
Doãn Thiên Chiếu vội vàng can ngăn: "Không được, Nhạc tiên sinh, hắn đã hút máu người mấy chục năm, bây giờ sức mạnh đã vượt xa người thường, chúng ta chỉ có liên thủ, mới có một tia cơ hội thắng."
Mã Linh Nhi cũng có chút lo lắng, về nghiên cứu hoạt cương, Mã gia họ có tiếng nói nhất, cô nói thẳng: "Nhạc tiên sinh, Mã gia chúng tôi có nghiên cứu sâu rộng về hoạt cương, chúng khó đối phó hơn cương thi bình thường rất nhiều, xem tình hình hiện tại, e là so với cương thi vương cũng không kém là bao, Thần Long của Mã gia mặc dù có tác dụng khắc chế cương thi, nhưng trực giác mách bảo tôi, thần long của chúng tôi cũng không diệt được hắn."
"Nhưng xin yên tâm, tôi sẽ dùng sức mạnh cấm kỵ của Mã gia đánh trọng thương hắn trước, những chuyện còn lại sẽ giao cho các người."
Nhạc Đông khinh miệt nói: "Không cần thiết, ta ngược lại muốn xem xem hôm nay hắn sẽ chết như thế nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận