Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 357: Một kiếm mở quỷ môn (length: 8142)

Nhạc Đông nhanh chân ra khỏi văn phòng, lúc gần đi, hắn dán một lá bùa vàng trên cửa văn phòng, còn để lại một người giấy màu đỏ tươi.
Hắn cũng không đi về phía thao trường dưới lầu, mà lại hướng về phía sân thượng tòa nhà này.
Đây là một tòa nhà lớn đã nhiều năm, có sáu tầng, trên tầng thượng bị hàn chết bằng cửa sắt, tất cả lối đi nhỏ cũng bị đội trọng án hàn chết bằng thép cốt.
Nhạc Đông tiện tay xé toạc cửa sắt, trực tiếp lên sân thượng.
Vũ khí hạng nặng cứng rắn, Nhạc Đông lại không ngốc đến mức dùng đến.
Lần này, hắn muốn để những đám Si Mị Võng Lượng ở Miến Điện này kiến thức một chút thế nào mới gọi là quỷ chân chính!
Sau khi lên sân thượng, Nhạc Đông lấy từ trong Càn Khôn Giới ra một tấm hoàng bố vẽ hình bát quái, ngoài bát quái ra, còn lấy ra 4 đèn hoa sen, la bàn, kiếm gỗ đào, hương cúng, lư hương, tiền Ngũ đế, gạo, ba cờ lệnh viết sắc lệnh...
Nhạc Đông dùng la bàn định vị trí tốt, sau đó trải bát quái theo phương vị, dùng 4 đèn hoa sen đè ở 4 góc của hoàng bố, ngay lập tức, Nhạc Đông đặt lư hương ở giữa bát quái, đổ đầy gạo vào lư hương, sau đó hắn lại đặt ba đồng tiền Ngũ đế vào bên trong lư hương.
Sau khi làm xong, Nhạc Đông ngưng thần tĩnh khí, đè xuống triệt để những tạp niệm trong lòng, rồi hắn chắp tay thi lễ về bốn phía.
"Đệ tử thành khẩn bẩm lên trời cao, tổ sư truyền dạy, đệ tử thụ nhận, môn quy có lời, một là không được đốt giết cướp giật, hai là không được ỷ thế hiếp người, ba là không thể thấy ác mà không để ý tới, nay đệ tử tại Miến Điện, quan thấy lũ ác hoành hành, đệ tử xin cẩn tuân môn quy, thực thi việc lôi phạt, lấy giết chóc dẹp bỏ cái ác, rửa sạch tội nghiệt chốn nhân gian, thành tâm cầu thiên địa chính thần, tứ phương du thần, phù hộ đệ tử hành sự cầm kiếm trảm ác."
Nói xong, Nhạc Đông cầm ba nén hương cúng đặt ở một bên, mặt mày nghiêm nghị, cúi đầu bái lạy trời đất.
Sau khi bái xong, Nhạc Đông để hương lên trước ấn đường, nhắm mắt ngưng thần, ngay lúc hắn mở mắt, ba nén hương bỗng bừng cháy.
Nhạc Đông cắm hương vào ba đồng tiền Ngũ đế, sau đó dùng tay chỉ như kiếm, lần lượt chạm vào 4 đèn hoa sen, 4 đèn hoa sen đột nhiên bừng sáng.
Khi đèn hoa sen sáng lên, Nhạc Đông thu kiếm chỉ, kết Tam Sơn ấn.
Ở ngón út, ngón trỏ, trên ngón cái, mỗi ngón rạch một đường, dùng máu ba ngón tay chạm lên ba cờ lệnh trước người.
Trước đây, thân thể Nhạc Đông đã qua thanh tẩy điểm công đức, năng lực nhục thân đã khôi phục rất mạnh, vết thương không bao lâu có thể khép lại, sau khi Binh Tự Quyết xuất hiện trong lục giáp bí chúc, Nhạc Đông cảm giác thân thể mình càng cường hãn.
Vừa rạch vết thương, mấy hơi thở sau liền đã liền lại, nhìn kỹ, chỉ còn một vết đỏ mờ nhạt.
Sau khi làm xong chuẩn bị, Nhạc Đông cầm lấy kiếm gỗ đào, cắn nát đầu ngón giữa, bôi lên một vệt lên kiếm gỗ đào.
Trên kiếm gỗ đào nhuộm một vệt đỏ tươi.
Vệt đỏ tươi này không giống màu đỏ tươi bình thường, mơ hồ ánh lên màu vàng.
Hắn cầm kiếm gỗ đào, chân đạp Bắc Đẩu Thiên Cương.
"Thiên pháp môn, địa pháp môn, bốn phương tám hướng quỷ khai môn, ly khai oán quỷ mời hiện thân."
"Sắc lệnh, tốc đến!"
Theo chú ngữ của Nhạc Đông, khu vườn đang nắng chói chang đột nhiên trở nên tối sầm lại, đám phần tử vũ trang đang canh giữ bốn phía vườn khu còn tưởng sắc trời đột ngột thay đổi trời sắp mưa, cũng không để ý lắm.
Nơi Miến Điện này, thời tiết như mặt trẻ con, nói mưa liền mưa, dự báo thời tiết rất khó chính xác.
Theo sắc trời ảm đạm, trong khu vườn đột nhiên sinh ra một làn sương mù, làn sương này rất kỳ lạ, không phải sương mù màu trắng, mà là một làn sương mù âm u mờ mịt, trong sương mù dường như có một vài âm thanh kỳ lạ.
Thấy sương mù bốc lên, trong mắt Nhạc Đông lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn cầm một cây cờ lệnh ném ra ngoài.
"Sắc lệnh, tụ!"
Ngọn lửa trên đèn hoa sen tăng vọt, đừng xem ngọn lửa không lớn, nhưng trong chớp mắt này, ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên cao hơn người, màu sắc của ngọn lửa cũng thay đổi, không còn là màu vàng nhạt, mà biến thành màu lam thẫm.
Bốn cột lửa ngút trời này, hóa thành một cổng vòm trên không trung!
"Mở!"
Nhạc Đông dậm chân xuống.
Cánh cổng vòm đột ngột mở ra một khe hở nhỏ.
Chính là một khe hở nhỏ này, một luồng hàn ý thấu xương tràn ra, âm phong nổi lên từ đất bằng.
Trên trán Nhạc Đông lấm tấm mồ hôi, hai tay hắn kết ấn nhanh như chớp, Lâm Tự Quyết!
Một giây sau, mắt dọc ở giữa lông mày hắn mở ra.
Ngay trong giây này, Nhạc Đông cầm kiếm gỗ đào lên, bổ thẳng một nhát kiếm, phẫn nộ hét: "Mở!"
Trong hư không, dường như có tiếng động nặng nề, "Két" một tiếng.
Cánh cổng vòm trên không trung từ một khe hở nhỏ biến thành một khe hở lớn bằng ngón tay cái.
Lần này, bầu trời khu vườn hoàn toàn thay đổi.
Khi cánh cửa mở ra lớn bằng ngón tay cái, âm khí trong nháy mắt gào thét mà ra.
Nếu có người trong Huyền Môn nhìn thấy Nhạc Đông bây giờ đang làm gì, nhất định sẽ kinh hãi tại chỗ.
So với lần trước mở Âm Dương môn, lần này Nhạc Đông là đang mở Quỷ Môn Quan.
Mở Âm Dương môn là đưa oan hồn, âm khí vào giữa cõi âm.
Mở quỷ môn là dẫn âm khí lên dương gian, mục đích hắn làm vậy, là muốn biến khu vực này thành Quỷ Vực chân chính.
Nếu chỉ đối phó với đám lưu manh côn đồ, Nhạc Đông vốn dĩ không cần tốn nhiều sức như vậy.
Nhưng thứ hắn đối diện là một đám côn đồ cùng hung cực ác, là một đám phần tử vũ trang trên tay đều nhuốm máu người.
Những người này, oan hồn bình thường căn bản không thể lay chuyển được chúng, nhất là khi chúng tụ tập lại một chỗ, chỉ cần sát khí của chúng đã đủ để khiến oan hồn, quỷ quái tránh lui.
Muốn đối phó với chúng, Nhạc Đông có thể lần lượt giết từng tên, nhưng Nhạc Đông không chọn cách này, hắn có những suy tính khác.
Hắn muốn để những oan hồn có cừu báo cừu, có oán báo oán, cuối cùng được giải thoát hoàn toàn.
Vì thế, hắn mới phí sức dẫn âm khí từ Địa Phủ đến biến khu vườn này hoàn toàn thành Quỷ Vực.
Oan hồn trong quỷ vực sẽ tự nhiên tăng cường sức mạnh, mà ngược lại, những phần tử vũ trang đó trong quỷ vực sẽ bị suy yếu.
Cứ kéo dài tình trạng này, oan hồn trong vườn sẽ hoàn toàn áp chế những phần tử vũ trang này.
Có cừu báo cừu, có oán báo oán.
Luân hồi, báo ứng đích đáng!
Âm khí vẫn đang tăng lên, cả khu vườn bỗng nhiên tối sầm lại.
Khắp nơi trong khu vườn đều truyền đến những âm thanh kỳ lạ, có tiếng thét thảm, có tiếng khóc rống, có tiếng van xin tha thứ...
Những âm thanh này nghe riêng từng tiếng không có gì, nhưng khi lẫn lộn lại với nhau, liền trở thành một khúc quỷ khóc sói hú.
Những phần tử vũ trang canh giữ ở khắp nơi trong khu vườn không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
Bọn chúng vội vã cầm súng ra khỏi vị trí.
Rất nhanh, chúng phát hiện khu vườn trở nên mờ mịt, trong sương mù, tầm nhìn cực thấp.
"Gặp quỷ, thời tiết kiểu này tao chưa từng thấy, mấy bay có cảm thấy lạnh không?"
"Đừng nói nữa, lạnh chết mịa, thời tiết quái quỷ gì đây."
"Mau nhìn kìa, bên trong có người."
Một tên lính canh mắt nhanh, hắn nhìn thấy trong sương mù có một đám người đang hướng về phía bọn hắn.
"Đám này ngứa da rồi, chắc định thừa dịp trời tối chuồn, đi, xách súng đi, đuổi mẹ bọn nó về."
Tên cầm đầu cầm súng, dẫn 5 tên lính đi vào trong sương mù.
Vừa mới bước vào sương mù, tên cầm đầu bỗng run bắn cả người.
"Không ổn rồi, trong sương mù lạnh quá."
"Đại ca, anh nói xem có phải mình gặp quỷ không?"
"Quỷ? Đừng có nói là trên đời không có quỷ, có quỷ thì gặp bọn mình cũng phải tránh đường, nó mà không tránh đường thì tao cũng cho nó ăn đạn."
Nói xong, mọi người cùng nhau cười lớn.
Bỗng dưng, tiếng cười của tên cầm đầu tắt ngấm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận