Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 483: Đây làm sự tình việc đời? ? ? (length: 8046)

Lần đầu Nhạc Đông nhìn thấy bà Hà Quốc Sinh đã khẳng định đây là một vụ án giết người.
Nhưng điều đó không khiến Nhạc Đông quá kinh ngạc, cái khiến hắn ngạc nhiên là cỗ quan tài, hay đúng hơn là người trong quan tài.
Ngoài âm khí của người chết, trên quan tài còn có một sợi xích đen treo lơ lửng.
Người sống bị xiềng xích đen đeo là vì mang tội giết người, còn người chết thì sao? Chẳng lẽ là do Hà Quốc Sinh gây ra án mạng khác bên ngoài?
Hay vì mới chết nên tội nghiệt chưa tiêu?
Nhạc Đông đánh giá linh đường, quan tài đen đặt ngay bên phải cửa, quan tài đã được đậy kín, người đến tế bái không ngớt, hai bên quan tài kê ghế dài cho thân thích nam nữ ngồi bồi linh.
Dân làng thấy Nhạc Đông và Trâu Thành chạy tới, còn tưởng khách viếng nên ra tiếp đón.
Nhưng khi họ nhìn thấy Mao Tiểu Lâm đi sau lưng Nhạc Đông, sắc mặt người đón tiếp thay đổi.
“Mao sở trưởng, người của Quốc Sinh đã đi rồi, các anh đừng đến quấy rầy anh ấy nữa, tôi nghe nói các anh còn định mổ bụng khám nghiệm, chết rồi mà còn bị thêm một dao, đúng là chết không toàn thây, tội nghiệp quá.”
Mao Tiểu Lâm khổ sở nói: “Tôi cũng biết phong tục ở đây, nhưng có người báo án cái chết của Hà Quốc Sinh có kỳ lạ, chúng tôi là cơ quan trị an nên phải điều tra, nếu không điều tra mà cái chết của Hà Quốc Sinh do người khác gây ra thì chẳng phải để anh ta chết oan à.”
Nói xong, Mao Tiểu Lâm hỏi thẳng: “Thôn trưởng đâu?”
Vừa dứt lời, một người mặc tạp dề cầm muỗng lớn từ phía nhà bếp đi ra.
“Mao sở trưởng.”
Mao Tiểu Lâm nhìn người vừa đến, quay sang giới thiệu với mọi người: “Đây là Nhạc Đông, Cục trưởng Cục trị an Ly Thành, đây là Trâu Thành, Trưởng khoa kỹ thuật Cục trị an Ly Thành, còn đây là Chu Đắc Kim, Thôn trưởng thôn Thê Điền.”
Nghe hai người này là lãnh đạo từ Ly Thành xuống, Chu Đắc Kim ngạc nhiên nhìn Nhạc Đông, còn trẻ vậy mà đã là Phó Cục trưởng thành phố sao? Trông hắn chỉ tầm tuổi mới tốt nghiệp đại học thôi.
Ghê, hậu trường của hắn phải cứng cỡ nào mới có thể làm đến chức Phó cục trưởng ở cái tuổi này...
Nghĩ vậy, Chu Đắc Kim liền vứt muỗng xuống, lau tay vào mông rồi đưa tay ra bắt tay với Nhạc Đông.
Chào hỏi xong, Chu Đắc Kim liếc mắt ra hiệu, rồi dẫn mọi người ra một chỗ khác.
Đảm bảo xung quanh không có ai, Chu Đắc Kim mới lên tiếng: "Cảm ơn hai vị lãnh đạo trăm công nghìn việc mà vẫn bớt thời gian từ Ly Thành xuống giải quyết chuyện này. Nói thật, người báo cảnh sát là tôi, tối qua lão Hà còn ăn cơm ở nhà tôi, người ngợm vẫn bình thường, vậy mà đột nhiên lại mất, tôi thấy chuyện này có gì đó không đúng."
Nhạc Đông lười nghe vòng vo, nói thẳng: "Thôn trưởng, ông nói thật đi, rốt cuộc ông còn biết gì nữa?"
Bị Nhạc Đông nhìn, Chu Đắc Kim liền cảm thấy áp lực vô hình đè nặng trong lòng.
Anh ta vô thức há miệng: "Tôi có nghe mấy lời đồn trong thôn là vợ lão Hà có mối mờ ám với một người đàn ông ở thôn bên."
Nghe vậy, Mao Tiểu Lâm lập tức trách mắng: "Ông chó má, chuyện quan trọng như vậy sao không nói cho tôi?"
Chu Đắc Kim đành nói: "Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, chứ có biết lão Hà chết như thế nào đâu, lỡ lão Hà đột tử thì tôi chẳng phải khiến người nhà mất lòng à?"
Nói xong, anh ta lại nói thêm: "Mấy vị lãnh đạo, các vị phải giữ bí mật cho tôi đấy, nếu chuyện tôi báo cảnh sát mà truyền ra ngoài, tôi sau này chẳng sống nổi ở cái thôn này."
Nghe thôn trưởng Chu Đắc Kim nói vậy, Nhạc Đông khẳng định: "Ông không cần lo, tôi vừa xem qua rồi, cái chết của Hà Quốc Sinh có vấn đề, nếu tôi không đoán sai thì vợ ông ta là hung thủ, có điều, chắc chắn không phải một mình bà ta làm, ngoài bà ta ra, có lẽ còn đồng bọn nữa."
Mao Tiểu Lâm liền nói ngay: “Vậy tôi đi bắt người ngay bây giờ?”
Trâu Thành nghe vậy liền quát: “Không có chứng cứ thì bắt người kiểu gì?”
Mao Tiểu Lâm đơ người, mình đúng là lỡ lời. Anh ta vô thức nhìn Nhạc Đông, ngượng ngùng giải thích: “Tại sự tích phá án như thần của Nhạc cục quá ăn sâu vào lòng dân ở dưới cơ sở.”
Trâu Thành cũng không phản bác lời của Mao Tiểu Lâm, Nhạc Đông đã nói hung thủ là vợ Hà Quốc Sinh thì chắc chắn là vậy, hắn cũng có một loại tin tưởng gần như mù quáng với Nhạc Đông.
"Nhạc cục, vậy giờ chúng ta cho người mở quan tài rồi mang xác Hà Quốc Sinh đi khám nghiệm pháp y?"
Muốn có chứng cứ thì phải khám nghiệm tử thi. Mạch suy nghĩ của Trâu Thành không sai nhưng trong tình hình hiện tại, nếu cưỡng ép mang xác Hà Quốc Sinh đi chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi không cần thiết.
Thời đại ai cũng có điện thoại, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể lan lên mạng và gây ra bão dư luận ngay lập tức.
Nhạc Đông lắc đầu: “Để người chết tự ra có lẽ sẽ tốt hơn.”
Để người chết tự ra???
Mao Tiểu Lâm và Chu Đắc Kim đơ người.
Nói gì lạ vậy?
Người chết rồi thì làm sao tự ra được, nếu mà tự ra thì chẳng dọa chết một đám người à.
Trâu Thành vỗ tay cười: "Vẫn là Nhạc cục có cách hay, may mà lần này có anh đi cùng, chứ không thì xử lý vụ này chắc tốn bao công sức."
Bình thường Nhạc Đông cần dùng người giấy rồi đốt hương, nhưng hiện tại, không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần gọi Triệu Tự Bàng ra là được.
Anh phẩy tay, trực tiếp thả Triệu Tự Bàng ra.
Trước đây, Nhạc Đông đã dặn hắn cẩn thận, sau này khi ra ngoài thì đừng để người bình thường thấy, lỡ có chuyện gì thì lại phiền.
Sau khi Triệu Tự Bàng ra, thấy mình ở một nơi hoàn toàn mới thì mắt hắn sáng lên, nhìn xung quanh đánh giá.
"Nha rống, đây là đang ăn tiệc à, ta bao nhiêu năm chưa ăn tiệc, ta muốn ngồi vào mâm bà lão kia."
Nhạc Đông: “…”
“Có một chuyện cần ngươi đi làm hộ ta.”
Triệu Tự Bàng: “Chuyện gì? Đốt đại tịch hả? Cái này ta rành, ta nói cho ngươi biết, trước khi ta đi làm việc, mấy đám ma chay hỷ sự trong làng đều mời ta đến đốt đại tịch, ta đốt tịch ngon lắm đấy.”
"Ngươi mà nói thêm một câu nữa, ta cho ngươi biến về, cho ngươi nếm mùi bìa hai mặt."
Triệu Tự Bàng liền nhận thua.
“Tôi sai rồi, có gì anh cứ nói thẳng đi, tôi sẽ làm đẹp cho anh ngay, nhưng mà tôi có một yêu cầu nhỏ thôi.”
Nhạc Đông: “!!!”
Yêu cầu ư? Tên này gan to thật, mình bảo hắn ra làm chút chuyện mà cũng dám yêu cầu, xem ra trước đây mình vẫn còn nhẹ tay.
Thấy sắc mặt Nhạc Đông tối sầm lại, Triệu Tự Bàng vội vàng giải thích: "Thật sự chỉ một yêu cầu nhỏ thôi, chờ xong việc này anh có thể cho tôi ăn một bát mì sợi chính tông được không, tôi nhiều năm rồi chưa được ăn."
Nhạc Đông bất đắc dĩ gật đầu, tên Triệu Tự Bàng này đúng là chẳng coi mình ra gì mà.
“Đi, tới gần thi thể trong quan tài, rồi gõ gõ quan tài giúp ta.”
Triệu Tự Bàng: “Gì, chuyện quỷ quái gì đây????”
Bạn cần đăng nhập để bình luận