Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 250: Ta cũng không uy hiếp ngươi, đây là tự ngươi nói (length: 7744)

Nhìn rõ người đến là ai, sắc mặt Nhạc Tam Cô trầm xuống.
Nàng nói: "Ta đã nói cho các ngươi rất rõ ràng rồi, ta sẽ không giúp các ngươi xếp giấy người, các ngươi chẳng lẽ không hiểu lời ta nói sao?"
Nữ tử áo đỏ cầm đầu tháo kính xuống, nàng một mặt khẩn cầu với Nhạc Tam Cô: "Tam tiên cô, ta xin ngài quỳ xuống, van cầu ngài cho ta yểm bùa người giấy này đi, ta đã lặn lội khắp nơi, chỉ có ngài là người từng yểm bùa giấy cho người sống."
"Ngươi đi đi, ta không phải là cái gọi là tam tiên cô của các ngươi, đừng đến quấy rầy ta nữa!"
Nữ tử áo đỏ đột nhiên nói: "Tam tiên cô, nếu là lúc trước, chúng ta đúng là bó tay với ngài, ngài không con cái không người thân, một mình lẻ loi, không có bất cứ nhược điểm nào, nhưng mà hôm nay..."
Nói xong, nàng quay đầu, nhìn Nhạc Đông đang đi về phía Nhạc Tam Cô.
"Đây là người thân của ngài à!"
Sắc mặt Nhạc Tam Cô lạnh đi, vỗ bàn.
"Các ngươi dám bắt hắn uy hiếp ta!"
"Tam tiên cô, ta cũng không hề uy hiếp ngài, đây là ngài tự nói."
Nhạc Tam Cô đột nhiên cười.
Chỉ có điều trong nụ cười là sự lạnh lẽo.
"Nếu các ngươi biết ta là ai, thì cũng nên biết hắn là hậu nhân của ai, các ngươi bắt hắn uy hiếp ta, lá gan không nhỏ đấy."
"Tam tiên cô, nói như vậy, nếu hắn còn sống, chúng ta nhất định không dám, nhưng hắn đã chết rồi, người chết thì không uy hiếp được chúng ta."
"Nhưng ta còn sống." Ánh mắt Nhạc Tam Cô lộ ra sát ý.
Nếu sư huynh vẫn còn, ai dám uy hiếp hậu nhân của hắn.
"Tam tiên cô, chẳng đặng đừng chúng ta mới đắc tội ngài, ta cũng không muốn chuyện cá chết lưới rách xảy ra, ngài chỉ cần đáp ứng yêu cầu của chúng ta, yểm cho chúng ta một người giấy, chúng ta sẽ không đụng chạm đến nhau, đường ai nấy đi, như thế nào?"
"Các ngươi đang phạm điều cấm kỵ, chuyện của người tu hành không được liên lụy đến người bình thường."
"Cấm kỵ? Mạnh được yếu thua vốn là quy luật tự nhiên, cái gọi là quy tắc, đó là cường giả đặt ra cho người bình thường thôi, tam tiên cô, ta cho ngài một ngày để suy nghĩ kỹ càng, nếu ngày mai ta không nhận được đáp án mình muốn thì..."
Nữ tử áo đỏ cười lạnh, quay người định đi!
Lúc này, Nhạc Đông đã đến gần cửa tiệm.
"Tam nãi nãi, trong tiệm có khách ạ!"
Nhạc Đông đi tới, hắn liếc nhìn hai tên vệ sĩ, rồi nhìn người phụ nữ áo đỏ đang nói chuyện với Nhạc Tam Cô.
Người phụ nữ này tầm ba mươi tuổi, ăn mặc rất có cá tính.
Tóc màu rượu vang, môi tô son đỏ rực như ngọn lửa, áo khoác trên người cũng màu đỏ tươi.
Thật là thích màu đỏ.
Nhạc Đông thấy kỳ lạ, bèn nhìn thêm một chút.
Kết quả, người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình cho Nhạc Đông, lè lưỡi liếm môi đỏ, giọng điệu đầy mê hoặc nói với Nhạc Đông: "Cậu em đẹp trai, cứ nhìn chị mãi, là thích chị rồi sao?"
Nhạc Đông vốn cho là khách đến mua đồ, giờ xem ra, không giống lắm.
Chưa đợi Nhạc Đông mở miệng, người phụ nữ kia tiếp lời: "Dáng dấp thật tuấn tú, có muốn đi với chị không, để chị xem bản lĩnh của em, tiện thể cho em kiểm nghiệm độ sâu của chị."
Nhạc Đông: "..."
Lão Tô nói với mình vài ba câu tục tĩu còn có thể chấp nhận, người phụ nữ này bày trò trước mặt mình thế này, chả có tí quyến rũ nào mà ngược lại khiến Nhạc Đông buồn nôn.
Nhạc Đông nói thẳng: "Xin lỗi, tôi không hứng thú với cây đuốc."
Những người xung quanh đầu tiên ngây người, một hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Nữ tử áo đỏ mặc váy ngắn, tất đen, bên trên là áo đỏ tóc đỏ.
Nhìn kỹ thì, đúng là hình tượng cây đuốc di động còn gì.
Nhạc Tam Cô đứng một bên nhịn không được cười, cháu trai mình mồm mép đúng là độc.
Hai tên vệ sĩ sau lưng nữ tử muốn cười mà không dám, nghẹn khó chịu vô cùng.
Ngược lại là nữ tử kia, không những không tức giận, còn ngoắc ngón tay với Nhạc Đông, dùng giọng điệu mê hoặc nói: "Cậu em đẹp trai, đợi em hưởng qua vị của chị thì sẽ không nói vậy đâu."
Mặt dày thật đấy, còn dày hơn cả Hoa Tiểu Song.
Đấu võ mồm à, Nhạc Đông dù có thua Âu Dương Thần và Tào Sở Tiêu về trình độ "hạ tam lộ" nhưng cũng không kém cạnh mấy, đấu võ mồm thì nữ nhân này Nhạc Đông không thèm chấp, hắn định phản bác lại, thì Nhạc Tam Cô ở bên nói thẳng: "Các ngươi đi đi."
Nữ tử áo đỏ liếc nhìn Nhạc Đông, ném cho Nhạc Đông một cái liếc mắt quyến rũ, rồi nói với Nhạc Đông: "Cậu em đẹp trai, chúng ta còn gặp lại, em không thích chị mặc một thân màu đỏ thì lần tới chị sẽ thay đổi một chút, Balenciaga được không, kiểu có thể xé ấy nha."
Tê!
Nhạc Đông cảm giác mình đánh giá thấp nữ nhân này, hắn nhìn trên dưới người phụ nữ kia một lượt, rồi lắc đầu nói: "Thôi đi, tuy tôi không kén ăn nhưng cũng không đến mức nào."
Người phụ nữ không để tâm cười.
"Tam tiên cô, chuyện của chúng ta ngài hãy suy nghĩ lại, nếu không, tôi phải lôi cậu em đẹp trai đi dạo núi Vu Sơn rồi."
Nói xong, người phụ nữ dẫn theo vệ sĩ rời đi.
Nhạc Tam Cô nhíu mày nhìn theo bọn họ rời đi.
Thấy vậy, Nhạc Đông hỏi: "Nãi nãi, đám người này đến gây chuyện à? Đừng sợ, nếu chúng lại đến thì nói cho cháu biết, cháu sẽ thu dọn bọn chúng."
Đánh nhau, Nhạc Đông không sợ ai, hai tên vệ sĩ sau lưng nữ kia, dù có chút sức chiến đấu, Nhạc Đông cho bọn chúng chấp cả tay và chân cũng đánh ngã được.
Thậm chí nói là, không cần tay chân cũng hạ được bọn chúng.
Mấy tên tép riu, không đáng nhắc đến.
Nhạc Tam Cô lại nói: "Hài tử, vụ án của con còn bao lâu nữa mới xong? Đợi xong vụ án này con hãy về trước đi, chờ một thời gian rồi con lại đến, nãi nãi đưa con đi làm công chứng di sản."
Nhạc Đông: "..."
Cô nương vừa nãy đúng là không phải người tốt gì, Nhạc Đông nghĩ một chút liền hiểu ra, xem ra nữ nhân đó dùng mình để uy hiếp tam nãi nãi.
Được lắm, nữ nhân này đầu làm bằng sắt à?
Người lần trước uy hiếp mình, giờ đã ở trong trại giẫm máy may rồi đấy.
Nhạc Đông không hề để ý nói: "Nãi nãi đừng sợ, không phải con khoe, về thân phận con là cán bộ cục trị an, chính khoa cấp, về thủ đoạn, bọn chúng gộp lại con cũng không thèm chấp, còn về võ lực, con cũng chẳng khoe khoang, bọn chúng có đến gấp mười lần thì trói lại cũng không đủ để con đánh."
Nhạc Tam Cô lại âm thầm lắc đầu, thằng bé này, nữ nhân kia không phải là người bình thường, Nhạc Đông chắc chắn coi nàng là người bình thường thôi.
Haiz, năm xưa mình một phút lầm lỡ, dù đã 50 năm trôi qua, hậu quả vẫn còn đây.
"Không nói cái này nữa, tối nay nãi nãi làm đồ ăn ngon cho con, biết lái xe không?" Nhạc Tam Cô hỏi Nhạc Đông.
Nhạc Đông gật đầu, Nhạc Tam Cô mò trong ngăn kéo ra một chìa khóa xe.
"Đi thôi, nãi nãi đưa con về nhà."
Nhạc Đông nhìn chìa khóa xe, Porche Cayenne!
Nãi nãi hào phóng vậy sao?
"Thích thì lái đi, đây là người khác tặng cho ta, ta để ở đâu cũng chẳng dùng đến, nãi nãi lớn tuổi rồi, ít khi tự lái xe."
Nhạc Đông: "..."
Hai tháng này mình có phải được thần tài nhập không?
Đến đâu, kiếm được của đấy?
Sau khi hỏi địa chỉ của Nhạc Tam Cô, Nhạc Đông tra cứu thì ôi thôi!
Chỗ này không phải thôn của Hoa Tiểu Song và Giang Đào sao?
Nếu Nhạc Đông không nhầm thì khu đó toàn là biệt thự, nói cách khác, nhà của tam nãi nãi bên đó cũng là biệt thự! ! !
Hào!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận