Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 477: Xích Lân cổ, mượn đao giết người! (length: 8001)

Khi hộp quà mở ra trong nháy mắt, Nhạc Đông liền biết ngay sự cảnh báo trong lòng đến từ đâu.
Cổ, Vu Cổ!
Bên trong là một hình nhân rơm, trên hình nhân dán giấy ghi ngày tháng năm sinh của một người đàn ông, ngoài ra còn có một dấu tay màu máu.
Nhạc Đông lập tức kéo tay người đàn ông kia xem kỹ, trên cổ tay hắn xuất hiện một vệt đỏ như sợi chỉ, vệt đỏ đó đang lan dần đến khuỷu tay, theo tốc độ lan rộng, nó sắp tới nách rồi.
"Đi, cầm đồ đạc theo ta xuống máy bay ngay."
"Cậu em, cậu làm gì thế?"
"Mau xuống máy bay với tôi, anh bị người ta bỏ cổ, mà còn là Xích Lân cổ, nếu người bỏ cổ cách xa quá thì anh sẽ tự thiêu mà chết. Loại Xích Lân cổ này khi dính đồ vật sẽ bốc cháy, nếu không giải quyết nhanh chóng thì lát nữa máy bay cất cánh, anh sẽ tự bốc cháy, rồi còn làm cháy cả máy bay nữa..."
Từ lần gặp Đóa Nhi, Nhạc Đông biết được chút ít về Vu Cổ, nên anh nhận ra người này trúng cổ ngay. Nếu không xử lý nhanh thì cả máy bay sẽ gặp nạn, lúc đó cho dù Nhạc Đông cũng không sống nổi!
Người đàn ông kia hoàn toàn không tin, gạt phắt: "Cậu em, cậu coi tiểu thuyết nhiều quá rồi, cái gì mà cổ với chả kiếc, cậu làm trò gì vậy?"
"Tôi không có gạt anh."
Thấy không thuyết phục được, Nhạc Đông định ép buộc lôi anh ta đi.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ chú ý tới, tiếp viên hàng không lập tức tới hỏi: "Thưa anh, máy bay sắp cất cánh rồi, mời anh về chỗ thắt dây an toàn."
Nhạc Đông giơ thẻ công an ra, nói: "Tôi nghi người này là tội phạm, cần đưa xuống để thẩm tra, xin các vị hợp tác."
"Cái gì lộn xộn vậy, cậu mới là tội phạm, cả nhà cậu đều là tội phạm!"
Người đàn ông kia ngơ ngác, mới nãy còn nói chuyện bình thường, sao tự nhiên mọi chuyện rối tung hết cả lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Tiếp viên xem kỹ giấy chứng nhận của Nhạc Đông, xác nhận là thật liền gọi đồng nghiệp tới hỗ trợ.
Sau đó, người đàn ông kia bị cưỡng chế xuống máy bay, khi đi vào ống lồng, Nhạc Đông quay lại nhìn đám người kia một lượt.
Quả nhiên, sau khi Nhạc Đông đưa người xuống, luồng khí xui xẻo trên đầu bọn họ lập tức tan biến.
Được đấy!
Pháp nhãn hút một điểm công đức từ vụ án mà tiến hóa thêm được chức năng này, không biết khi nó hút thêm một chút nữa thì sẽ cho mình bất ngờ gì đây.
Chuyện có tội phạm trên máy bay là một sự kiện lớn đối với toàn bộ sân bay, vừa lúc Nhạc Đông đưa người xuống thì có an ninh chạy đến bao vây anh lại.
Nhạc Đông đưa thẻ công tác cho họ xem, nói ngay: "Có thể cho tôi một văn phòng được không?"
Mấy người kia xem xong chức vụ trên thẻ của Nhạc Đông liền cúi đầu chào anh.
"Nhạc cục, đây là sai sót trong công tác, chúng tôi lập tức sắp xếp nơi tạm giữ tội phạm cho anh."
Người đàn ông bị Nhạc Đông khống chế thì sắp khóc tới nơi, mình chỉ đi máy bay thôi, sao giờ thành tội phạm rồi?
Hắn cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì, ngoài việc thỉnh thoảng xem mấy trang web đen với phim giáo dục giới tính thì đâu có làm chuyện gì sai.
Quả là số mệnh đã định, thầy bói nói gần đây hắn xui xẻo, thế nào lại thành ra như thế này, mà thầy bói còn hứa giải đen cho mình đâu?
"An ninh, tôi không phải tội phạm, tôi tên Trương Minh, người Bắc Đẩu Ly thành, tôi là học sinh ngoan từ bé, lớn lên càng là một công dân tuân thủ pháp luật, ngoài thỉnh thoảng xem phim thôi thì tôi có gì đâu xấu xa, mấy anh không thể vu oan cho tôi..."
Nhạc Đông phất tay ngắt lời Trương Minh, quay sang nói với an ninh sân bay: "Anh này không phải tội phạm."
Câu nói của anh làm mọi người ngớ người, không phải tội phạm thì tại sao anh lại lôi người ta xuống, chẳng phải là làm loạn hay sao?
Lúc mọi người nhìn nhau không hiểu chuyện gì, Nhạc Đông thẳng thừng nói: "Nhưng nếu không đưa anh ta ra khỏi máy bay thì anh ta sẽ mất mạng, thậm chí còn gây ra tai nạn máy bay."
Tất cả mọi người: "..."
Chuyện gì thế này? Hành khách có thể nguy hiểm tính mạng thì có thể, dù sao khách trên người có bệnh thì có thể, trùng hợp anh ta nhìn ra, nhưng bảo là người đó có thể gây ra tai nạn máy bay thì ai mà tin?
Nếu không phải giấy chứng nhận trong tay Nhạc Đông là thật, có lẽ họ đã nghĩ Nhạc Đông là người có vấn đề về thần kinh rồi.
Đúng lúc này, một đội trưởng an ninh hơi lớn tuổi chạy nhanh đến, nhìn thấy Nhạc Đông thì liền chào.
"Nhạc cục trưởng."
Đám đồng nghiệp vây quanh hỏi: "Tiền đội, anh quen cậu ta à?"
"Ừ, hôm qua tôi làm nhiệm vụ, gặp Nhạc cục trưởng một lần, mọi người cứ đi làm việc đi, bên này để tôi giải quyết."
Mấy an ninh gật đầu rời đi, người đội trưởng tên Tiền dẫn Nhạc Đông vào một văn phòng của sân bay.
Tiền đội: "Xin lỗi Nhạc cục, bọn họ không biết thân phận của anh, anh phát hiện ra vấn đề gì vậy?"
Nhạc Đông gật đầu: "Trương Minh bị người ta bỏ Xích Lân cổ, nếu rời xa cổ mẹ thì sẽ tự bốc cháy, mà bình chữa cháy bình thường thì không có tác dụng với loại cổ trùng này, nếu nó tự cháy trên máy bay thì sao?"
Trương Minh nghe đến đây thì không nhịn nổi nữa, nói thẳng: "Ông điên à, đọc tiểu thuyết nên lên cơn hả? Còn Xích Lân cổ, sao không bảo ông còn gặp được ma ấy!"
Nhạc Đông: "..."
Cái này... Anh chẳng những gặp được ma, trong Càn Khôn giới còn cả đám tiểu đáng yêu nữa kìa, hay là kêu vài con ra cho anh coi thử?
Tiền đội đã từng gặp Nhạc Đông tại hiện trường, còn là người nhanh nhất xông vào ôm hình nhân thế thân cho mọi người, nên anh biết Nhạc Đông có bản lĩnh thật.
Thế giới này chuyện gì mà chả có, nhất là sau vụ nhà trọ Thành Đô thì Tiền đội cảm thấy mình đã nhận thức lại thế giới này rồi.
"Nhạc cục, cần tôi làm gì không?"
Trương Minh nghe xong câu này thì đứng đơ tại chỗ.
"Hai người bị trốn viện tâm thần ra à?"
Nhạc Đông không phản ứng với hắn, nói với Tiền đội: "Anh ra ngoài canh cửa, tôi muốn rút cổ trùng trong người anh ta ra."
Tiền đội gật đầu, lập tức quay ra đóng cửa.
Trương Minh mạnh tay véo mình một cái, đau đến giật mình, chứng tỏ đây không phải là mơ!!!
Không phải mơ, một ngày này mình toàn gặp phải mấy người nói nhảm thôi sao?
Nhân lúc Trương Minh còn đang ngẩn ngơ, Nhạc Đông đã lấy ra giấy bút mực và dao.
Thuận tay lấy một chiếc cốc giấy, rót máu của Kỳ Minh ra.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, Nhạc Đông đổ máu của Kỳ Minh vào nghiên mực, điều chế chu sa bắt đầu mài.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trương Minh dựng tóc gáy.
Đây là muốn làm gì vậy!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận