Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 35: Gừng là già cay (length: 8123)

Buổi họp báo đến chỗ này, tất cả ánh mắt của phóng viên đều đổ dồn về Nhạc Đông.
Ngồi ở giữa, cục trưởng Lý Định Phương có vẻ rất muốn thấy tình huống này, hắn chủ động mở lời: "Ở đây, tôi cũng có một tin tốt muốn chia sẻ với bạn bè truyền thông, tỉnh cục đã đồng ý phê duyệt thông báo tuyển dụng nhân tài đặc biệt, Nhạc Đông sẽ sớm trở thành một thành viên của đội trị an Ly Thành chúng ta, vào làm sẽ được hưởng đãi ngộ cấp chính khoa."
Lời cục trưởng Lý vừa dứt, đám đông phóng viên lại một lần nữa trợn tròn mắt.
Đặc biệt tuyển người vào biên chế thì rất bình thường, nhưng đặc biệt tuyển thẳng vào đãi ngộ cấp chính khoa thì...
Cái này! ! !
Điều kiện quá ưu đãi!
Nhạc Đông trên đài, nói một cách nghiêm túc thì vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
Một chàng trai trẻ tuổi như vậy đã được đãi ngộ cấp chính khoa, chuyện này đã vượt mặt rất nhiều người đang làm việc trong đơn vị.
Rất nhiều người lăn lộn cả đời trong cơ quan, đến lúc về hưu thì cũng chỉ được hưởng đãi ngộ ở cấp phó phòng.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng nổ tung ngay lúc này.
« Má ơi, ai đó véo tôi một cái xem, 22 tuổi chính khoa? ? ? Chuyện này có hợp lý không vậy? » « Chán đời thật, không muốn nhìn nữa, tôi lăn lộn ở đơn vị mười năm rồi, cũng chỉ là phó chủ nhiệm khoa thôi. » « Có khi nào có gian lận không! » « Gian lận cái đầu nhà ngươi, ngươi lên xem tin tức vụ án do cục trị an Ly Thành công bố trên trang web xem, cái cậu Nhạc Đông này ngầu phải biết. » « Thật á? ? Tôi đi xem ngay đây! » ...
Tại hiện trường buổi họp báo, phong cách đột nhiên có chút thay đổi.
Vốn dĩ chỉ là thông báo tình tiết vụ án, giờ thì hội trường lại muốn biến thành sân khấu riêng của Nhạc Đông.
Ly Thành Nhật Báo với tư cách là cơ quan truyền thông lớn nhất địa phương, phóng viên Mạc Chớ lên tiếng hỏi trước: "Nhạc Đông, cho tôi hỏi một chuyện được không?"
Nhạc Đông biết mình không thể tránh được vòng hỏi này, cậu gật nhẹ đầu, mỉm cười đối diện ống kính, nói: "Đương nhiên là được."
"Cho hỏi cậu học ngành gì ở đại học?"
"Quản lý khoa học và kỹ thuật công trình."
Nếu Nhạc Đông không nhớ nhầm thì đây là lần thứ hai có người hỏi cậu câu này, lần đầu tiên là Trần Gia Dĩnh.
"Chuyên ngành của cậu không liên quan đến trinh sát hình sự, vậy tại sao cậu lại rành về mảng trinh sát hình sự này đến thế?"
"Có thể là vì bình thường tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám thôi."
Trong những buổi phỏng vấn công khai như thế này, Nhạc Đông tự nhiên biết có nhiều thứ không thể nói, dù nó có thật, như mấy trò của gã thợ vàng mã, thì cũng không thích hợp nói ra trước đám đông.
Điều đó chỉ mang đến vô vàn tranh cãi mà thôi.
Theo từng câu hỏi, hiện trường như có một chiếc máy khuấy làm tung tóe tất cả lên, gần như tất cả các phóng viên đều bắt đầu phỏng vấn Nhạc Đông.
Đến khi buổi họp báo kết thúc, Nhạc Đông cảm giác lưng mình đã ướt đẫm.
Mấy tay phóng viên này hỏi câu nào câu nấy đều hiểm hóc, nếu không phải thần kinh của mình đã được tôi luyện thì e rằng đã không ứng phó nổi với đám người kia rồi.
Cục trưởng Lý Định Phương thành phố vui vẻ nhìn Nhạc Đông trả lời phỏng vấn, từ ánh mắt hài lòng của hắn cho thấy hắn rất ưng ý cách Nhạc Đông đáp lời.
Sau khi phóng viên rời đi, Lý Định Phương nói với phó cục trưởng An Thế Tĩnh bên cạnh: "Thế nào, mắt nhìn người của tôi không tệ chứ?"
An Thế Tĩnh giơ ngón cái lên.
"Hậu sinh khả úy, Lý cục à, con mắt này của ông vẫn tinh tường như ngày nào."
"Ha ha, Nhạc Đông lại đây, tôi giới thiệu cho cậu, đây là cục trưởng cục trị an An của chúng ta, phụ trách mảng kỹ thuật và tuyên truyền, sau này ông ấy chính là người lãnh đạo trực tiếp của cậu."
Nhạc Đông ừng ực uống hết hơn nửa chai nước, mang theo chút mệt mỏi nói: "Chào An cục!"
Chào hỏi xong.
Nhạc Đông lại quay sang nói với Lý cục: "Lý cục à, ông hại tôi rồi, trả lời mấy câu hỏi của đám phóng viên này mệt quá, lúc này, tôi thà đi nghiên cứu mấy vụ án còn hơn."
"Thằng nhóc nhà cậu!" Lý Định Phương bất đắc dĩ nhìn Nhạc Đông một cái, lập tức nói: "Vào văn phòng của tôi, kể rõ chi tiết vụ án hôm nay."
Một đoàn người trực tiếp lên tầng bảy ký túc xá, văn phòng của Lý Định Phương ở ngay cuối phòng phía đông trên tầng bảy.
An Thế Tĩnh còn có cuộc họp khác muốn tham gia, sau khi lên tầng bảy liền về văn phòng của mình.
Ninh Vĩnh Bằng và Hướng Chiến cùng Nhạc Đông đi vào văn phòng của Lý Định Phương, quay ra, Hướng Chiến đi pha trà luôn.
Nhìn qua thì thấy, hình như anh ta hay đến văn phòng Lý Định Phương, nên quen thuộc chỗ này.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Lý Định Phương lên tiếng: "Nhạc tiểu tử, cậu nói kỹ cho tôi về cái vụ án phân xác này."
Nhạc Đông thuật lại vắn tắt vụ án.
Sau khi nghe về vụ án, Lý Định Phương gật đầu: "Xử lý không tệ, mặc dù cậu có những thủ đoạn đặc biệt, nhưng cuối cùng chúng ta phá án vẫn phải có chứng cứ, về điểm này, các cậu đều đã làm rất tốt."
Nói rồi, hắn lại trêu chọc: "Nhạc tiểu tử, cậu biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
Nhạc Đông cười hắc hắc, nói: "Lãnh đạo nghĩ gì thì tôi đoán không ra."
"Tôi đang nghĩ xem, cái biên chế của tỉnh cục sao mãi vẫn chưa xuống, cái biên chế này mà chưa xuống, thì cậu một ngày vẫn chưa phải là người của cục trị an, chúng ta vẫn phải trả thưởng cho cậu, cậu kiếm tiền thưởng trong một tuần mà đã gần bằng cả năm tiền thưởng mà chúng ta cấp."
Ninh Vĩnh Bằng cũng cười nói: "Còn không phải sao, tôi vừa mới tính sơ cho cậu Nhạc Đông này, không chừng cậu ta sắp lấy đi 30 vạn từ cục trị an Bắc Đẩu rồi, thêm bên đội Tập Độc 40 vạn nữa, cậu nhóc này đúng là có tốc độ kiếm tiền khủng khiếp."
"Hắc hắc! !" Nhạc Đông có chút ngại ngùng gãi đầu.
"Thôi đi, đây là những gì cậu xứng đáng nhận được, bất quá, ngoài tiền thưởng ra, vinh dự mà cậu đáng nhận cũng nên có."
"Tôi đã nói với lão Hướng rồi, lát nữa sẽ nhờ lão Hướng lấy danh nghĩa tổ trọng án Bắc Đẩu gửi giấy khen ghi nhận việc làm nghĩa hiệp, tinh thần hợp tác dân - cảnh tới đại học Chấn Đán, cái này sẽ giúp lý lịch của cậu tốt hơn một chút."
Hướng Chiến bên cạnh gật đầu, nói với Lý Định Phương: "Lão lãnh đạo yên tâm, việc này tôi sẽ giao cho văn phòng xử lý."
"Ừm, Nhạc Đông sắp tốt nghiệp rồi, giải quyết sớm việc này, được rồi, các cậu về đi, tôi lát nữa có một cuộc họp ở thành phố cần phải tham gia."
Mọi người cáo từ ra về, Ninh Vĩnh Bằng cũng có một cuộc họp ở cục thành phố muốn tham gia, Nhạc Đông liền cùng Hướng Chiến rời khỏi cục thành phố.
Sau khi lên xe, Hướng Chiến đột nhiên mở lời: "Cậu cũng giỏi đó, ăn nói rất lưu loát, sau vụ hôm nay, có khi cậu nổi tiếng khắp cả nước luôn."
"Thôi, tôi chỉ nói linh tinh thôi." Nhạc Đông không chút khách khí ngả ghế phụ xuống, để mình nằm thoải mái hơn một chút.
"Nhạc tiểu tử, cậu có biết tại sao hôm nay Lý cục lại lôi cậu lên trong buổi họp báo không?"
Nghe thấy câu hỏi của Hướng Chiến, Nhạc Đông cười trừ, nhưng không trả lời thẳng, chỉ nói: "Chắc là Lý cục thấy tôi đẹp trai, nên thích hợp tham gia buổi họp báo thôi."
Hướng Chiến cười nói: "Thằng nhóc này còn làm bộ."
Anh ta biết Nhạc Đông hiểu ý đồ của Lý cục.
Khu Bắc Đẩu liên tiếp xảy ra các vụ án mạng, lại còn gây ồn ào dư luận, Lý cục thân là người quản lý an ninh của Ly Thành, tự nhiên sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Nếu cứ để truyền thông lăng xê thì không chừng sẽ viết ra những điều tồi tệ gì đó.
Vậy là, hắn ta bèn lôi Nhạc Đông ra, chủ động cho truyền thông một chủ đề có sức hút.
Qua đó, Nhạc Đông được nổi tiếng, cục trị an Ly Thành cũng khéo léo giảm bớt áp lực dư luận, một công đôi việc!
Lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo, vừa ra tay là "Vương tạc"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận