Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 344: Tự nhiên chui tới cửa, Lư Sơn Thăng Long Bá! (length: 7706)

Nhạc Đông ngửi thấy phía trước truyền đến một mùi máu tươi, ngoài mùi máu tươi ra, dường như còn có một mùi ao tù nước đọng, Nhạc Đông lần theo mùi hương tìm đến.
Mới đi mấy bước, phía trước lại vang lên một tiếng hét thảm thê lương.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta không chạy nữa đâu, ta sẽ bảo người nhà mang tiền đến ngay, cầu xin các ngươi đừng đánh ta, đừng chích điện ta, đừng giết ta mà..."
"Mày còn chạy nữa không hả!
"A, a a! ! ! Van xin các ngươi, đừng đánh nữa, ta biết sai rồi."
"Coi như mày số còn may, cái loại thận của mày tạm thời chưa có ai hợp, cho mày hai ngày, nếu vẫn không mang được tiền tới, thì mày cứ chờ chết đi."
"Nhất định có tiền, nhất định có tiền."
"Đi, vậy hôm nay cắt trước hai ngón tay của mày, đợi nếu không có tiền thì trực tiếp giết mày."
"Đừng mà, đừng mà! ! ! Các người cũng là người, sao có thể tàn ác như vậy."
"Mày còn dám nhiều lời!"
Vừa dứt lời, bên trong lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nhạc Đông cau mày, trong nháy mắt biến mất trong đường hầm.
Lúc hắn xuất hiện lần nữa, trước mắt không còn là đường hầm nữa, mà là một nhà kho dựng bằng tôn nằm cạnh hồ bơi.
Bất quá, hồ bơi này đã sớm bị cải tạo, phóng mắt nhìn, trong hồ bơi yên vị những chiếc lồng sắt hàn kín, những chiếc lồng sắt này giam giữ rất nhiều người, những người này chỉ có thể thò đầu ra ngoài, trong mắt bọn họ, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Trong đó có một vài người, toàn thân đã bị ghẻ lở sưng tấy.
Trước mặt Nhạc Đông, là một đám đại hán vạm vỡ, người nào trên người cũng xăm hình hoặc Giang Long, hoặc Quan Công, đám người này, ai nấy tai to mặt lớn, tay cầm đủ loại vũ khí, nào là gậy bóng chày, xích sắt, dao quắm, đèn pin...
Đối diện với bọn họ, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang co quắp trên mặt đất, toàn thân dính đầy máu, trên mặt đất, cũng toàn là máu, ngoài vết máu, còn có hai ngón tay bị đập nát.
Cặn bã, súc sinh.
Nhạc Đông liếc mắt nhìn, phát hiện mấy bóng người quen thuộc.
Tiền Hữu Phúc, Tiền Có Đắt hai người cũng ở trong đó, ngoài hai anh em này ra, còn có mấy người từng xuất hiện ở tòa nhà bỏ hoang khu Võ Hậu, Nhạc Đông từng thấy bọn họ trong ảo cảnh, sau đó, Tiết Húc Đông và đồng đội cũng dựa theo chân dung Nhạc Đông vẽ, tìm được thông tin chính xác của bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ, khóe miệng Nhạc Đông lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Thật đúng là tự động chui đầu vào rọ mà!
Ngoài tên bác sĩ biến thái ra, những người còn lại đều ở đây. Cậu cẩn thận quan sát bọn họ một lượt, phát hiện mỗi người bọn họ trên đầu đều có ít nhất ba oán niệm, người nhiều, có đến hơn mười đạo… Cậu nhẩm tính sơ qua, hơn chục người này tính ra đã có hơn 70 mạng người trong tay.
Nhạc Đông nắm chặt tay.
Đôi khi, cậu thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc những người này vì cái gì có thể đánh mất nhân tính như vậy.
Đời người mưu cầu, chẳng qua chỉ là cơm ba bữa, gia đình đoàn viên, nếu mưu cầu tài lộc, sao không thể dùng cách đoàng hoàng?
Ai cũng có quyền theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp, nhưng, điều đó phải xây dựng trên nền tảng không gây tổn thương đến người khác.
Đáng tiếc! ! !
Nhân tính mà.
Nhạc Đông thở dài, cậu nhìn người đàn ông trung niên đang co quắp, lại nhìn những người bị nhốt trong lồng sắt đang ngâm trong nước kia.
Sát ý trong lòng cậu tăng lên điên cuồng.
Nếu có ai đó nhìn thấy Nhạc Đông lúc này, sẽ phát hiện mắt cậu trở nên đỏ ngầu, giữa lông mày có một con mắt dọc ẩn hiện.
Giờ phút này, cậu giống như một sát thần nhập thể.
Cậu bước ra một bước, toàn bộ nhà kho lợp tôn quanh hồ bơi cũng vì thế mà rung lên.
Đám người vốn còn đang đánh đập người đàn ông trung niên dưới đất đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhạc Đông.
Cầm đầu là Tiền Hữu Phúc, gã khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi dữ tợn, trên mặt mọc đầy thịt thừa lồi lõm.
"Thằng nhóc này từ đâu chui ra thế?" Tiền Hữu Phúc nhìn quanh hỏi.
Người đi bên cạnh hắn là em trai hắn, Tiền Có Đắt, Tiền Có Đắt là anh em song sinh với Tiền Hữu Phúc, hai người dáng người thậm chí khuôn mặt, giống hệt như được in ra từ một khuôn.
Chỉ là, khóe mắt Tiền Có Đắt có một vết sẹo.
Hai anh em này là người phương Bắc, từ nhỏ hai người đã là dân lưu manh khét tiếng khắp vùng, trộm gà bắt chó, đánh nhau ẩu đả… Hai người này, ngoài việc xấu không làm ra, thì những việc thối nát gì cũng đều có bóng dáng hai anh em họ.
Sau này, khi bán hàng đa cấp nổi lên, hai anh em liền dấn thân vào con đường bán hàng đa cấp.
Dần dần, chúng phát hiện lừa gạt không còn đủ sức thỏa mãn cơn khát tiền tài của chúng, bọn chúng tình cờ tiếp xúc với một tập đoàn lớn ở Myanmar!
Và rồi, chúng cam tâm biến thành tay sai cho tập đoàn Myanmar này.
Từ khi chuyển từ trong nước sang Myanmar, chúng mới thấy, nơi này mới đúng là thiên đường của chúng.
Chúng có thể thoải mái không kiêng dè, bất chấp luật pháp, tha hồ đốt phá cướp giết...
Tiền Có Đắt nói: "Đoán chừng là chạy từ chỗ Phượng tỷ tới đi, bắt nó lại đi, da thịt nó ngon đấy, có thể ném vào sòng bạc bán một thời gian, rồi bắt nhà nó đem tiền đến chuộc."
"Lão Lục, mày ra túm thằng nhóc đó lại."
Bên cạnh Tiền Có Đắt, một gã đại hán đầu trọc gật đầu, gã đầu trọc cao gần hai mét, vạm vỡ, trong mắt mọi người, Nhạc Đông chắc chắn sẽ bị gã Lão Lục này dễ dàng bắt gọn.
Bản thân Lão Lục cũng cho là như vậy, 150 kg của gã đủ sức đè chết tên nhóc trước mắt.
Vừa đến bên cạnh Nhạc Đông, Lão Lục lập tức lao vào Nhạc Đông bằng một chiêu Hổ Bào...
Phía sau gã, mọi người cười cợt nói: "Lão Lục đúng là biết cách chơi, lại là chiêu Thái Sơn áp đỉnh này, lần trước con nhỏ kia bỏ trốn, bị nó đè một phát chết tươi rồi, tiếc thật, nếu không anh em mình còn được chơi vài ngày."
"Đúng vậy, vừa mất một món đồ chơi, còn mất luôn tiền bán nội tạng nữa, Lão Lục, mày kiềm chế chút, đừng chơi chết người ta."
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đột nhiên phát hiện người Lão Lục như pháo bắn lên trời, bay thẳng lên trên.
Không sai, là bay lên! ! !
Đến khi mọi người nhìn rõ, mới giật mình nhận ra, Tiền Lão Lục bị tên thanh niên kia tung một chiêu Lư Sơn Thăng Long Bá, một quyền trực tiếp hất tung lên trời, bay cao khoảng hai ba mét.
"Phanh! ! !"
Thân thể Lão Lục nặng nề rơi xuống đất, cả mặt đất bể bơi rung lên một trận.
Mọi người lại nhìn kỹ, phát hiện cả đầu của Lão Lục cằm đều đã bị lật lên, lúc rơi xuống, đồng tử của hắn đã giãn ra, coi như xong đời! ! !
Biến cố đột ngột khiến cả sân im bặt không một tiếng động.
Những người có mặt ở đó, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lão Lục hơn 150 ký, vậy mà bị người ta đấm bay lên cao hai ba mét, chuyện này là như thế nào...
Nếu thay bọn họ lên, thì chỉ có bị Lão Lục đánh thảm hại hơn thôi! ! !
"Mẹ kiếp, cầm vũ khí lên, giết chết nó! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận