Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 160: Kết quả này đích xác là đám người không nghĩ tới (length: 7750)

Đúng vậy, khi nào thì kết hôn!
Trong lòng Tô Uyển Nhi chợt nảy ra một ý nghĩ, nàng nhìn Nhạc Đông đang đứng bên cạnh.
Cao lớn, rạng rỡ, đẹp trai, điều hấp dẫn Tô Uyển Nhi nhất không phải vẻ ngoài đầy ánh nắng của Nhạc Đông mà là đôi mắt to trong veo của hắn.
Đôi mắt hắn luôn luôn sạch sẽ, trong khi đám con trai khác xôn xao bàn tán về con gái với những hormone xao động thì hắn lại lặng lẽ làm bài tập, tự mình xếp giấy thủ công, hắn có thể buôn dưa lê đôi chút nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn trong trẻo như vậy.
Không giống như một số thằng con trai khác, thấy con gái là chỉ hận không thể nuốt chửng, nuốt đến nỗi xương cũng không nhả ra.
Tô Uyển Nhi cảm thấy mình thật hạnh phúc, vì nàng đã thầm mến Nhạc Đông nhiều năm, cuối cùng cũng đón được ánh bình minh, hai người từ chỗ bạn tốt trở thành người yêu, xem như đã đạt được một bước tiến lớn.
Nhạc Đông chuẩn bị đi giúp Ngô Gan làm gà, Ngô Gan liền nói: "Không cần, không cần đâu, mấy đứa cứ ngồi đi, gà vừa mới cắt tiết thì mới tươi, lát nữa Nhạc Đông lọc thịt gà ra, xương để nấu canh, còn thịt thì hấp lên ăn."
"Làm gà hấp sauna à?"
"Đương nhiên rồi, không thì tôi đã làm canh gà xong từ sớm rồi."
Tô Uyển Nhi trêu chọc nói: "Anh Gan à, anh cũng nên đi kiếm bạn gái đi, tài nấu nướng này của anh mà thả ra thì bao nhiêu cô em muốn cướp anh đó."
Ngô Gan ngại ngùng cười một tiếng, hắn chỉ vào chồng cần câu chất đầy trong phòng chứa đồ bên cạnh.
"Này, bạn gái tôi nhiều lắm."
Tô Uyển Nhi: "..."
Hết cứu rồi, phải nhìn người đàn ông của mình thôi, lỡ Nhạc Đông bị anh Gan làm hư, ngày nào cũng đi câu cá thì chẳng phải là xong đời con bé!
Rất nhanh, Ngô Gan đã xử lý xong gà đưa cho Nhạc Đông, hắn đứng lên đi chuẩn bị củi.
Nhạc Đông xách gà vào bếp, cầm dao lên, cắt rất nhanh, ngón tay hắn linh hoạt mạnh mẽ, đao pháp chuẩn xác nhanh lẹ, chỉ một hồi loáng mắt đã thấy cả con gà thịt một đằng xương một nẻo, một loạt thao tác làm Tô Uyển Nhi hoa cả mắt.
Nàng không nhịn được nói: "Nhạc Đông, sau này anh nấu cơm nhé."
"Được..."
Nói được một nửa, Nhạc Đông thấy hình như mình hơi quá rồi.
Hắn quay đầu, thấy Tô Uyển Nhi đang ôm áo sơ mi của hắn cười.
Nàng đứng trong bóng râm, với ánh nắng phụ trợ trông đẹp như tranh vẽ.
Nhạc Đông trong giây lát thất thần.
Hắn chợt cảm thấy Tô Uyển Nhi hôm nay nhìn có gì đó khác.
Khác chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ được.
Đại khái là cảm giác lòng mình xao động một chút.
Đúng lúc này, Ngô Gan khiêng một cái nồi tới.
"Tới tới tới, bếp củi xong rồi, Đông Tử xong chưa?"
Nhạc Đông hoàn hồn, hơi xấu hổ nói: "Xong rồi, đun nồi lên đi."
Một tiếng rưỡi sau.
Nhạc Đông ăn no căng bụng, Tô Uyển Nhi thì cứ kêu giảm cân, miệng thì không ngừng gắp thức ăn.
Thật quá ngon, cá mè hấp, gà hấp sauna, cá xào chua ngọt, cả một mâm tôm to nữa.
Tô Uyển Nhi thì món nào cũng gắp qua một chút, nhưng duy nhất tôm thì nàng không thể dừng đũa.
Cả một mâm tôm to chắc cũng hơn một nửa vào bụng nàng.
Sau khi ăn trưa xong, ba người hàn huyên một hồi trong sân, Nhạc Đông và Tô Uyển Nhi cáo từ ra về.
Trên đường về, Tô Uyển Nhi đột nhiên nói: "Nhạc Đông."
Nhạc Đông vừa lái xe vừa đáp: "Sao thế lão Tô?"
"Khi nào thì anh lại đi tỉnh?"
"Sao em biết anh còn muốn đi tỉnh?" Nhạc Đông tò mò hỏi.
Tô Uyển Nhi đáng yêu cười một tiếng: "Có phải anh gặp chuyện gì không?"
"Sao em lại nói thế?"
"Trực giác."
Trực giác của Lão Tô thật nhạy bén, Nhạc Đông cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, anh sẽ xử lý ổn."
"Ừm." Tô Uyển Nhi thông minh không hỏi tiếp, nàng không ngốc, nàng nhìn ra được sự lo lắng trong mắt Nhạc Đông.
Nhạc Đông mở nhạc nhẹ du dương trên xe.
Tô Uyển Nhi dựa vào ghế ngủ thiếp đi, Nhạc Đông thấy vậy lòng cũng dịu lại mấy phần.
Từ khi liên hệ với hệ thống trị an, những ngày qua hắn cứ vội vã ngược xuôi, chứng kiến kẻ giết cha, chồng giết vợ tàn ác, trải qua những hiện trường nhân tính bị diệt vong như địa ngục tu la...
Dù bên ngoài hắn không có gì, nhưng trong lòng hắn, lại vô thức nảy sinh một loại cảm xúc bạo ngược, và càng ngày càng nhiều.
Cũng may...
Sau một ngày một đêm về nhà, cuộc sống thường nhật đã làm dịu đi phần nào trái tim của Nhạc Đông.
Những ý nghĩ lung tung cũng đã lắng xuống.
Sau khi tỉnh, Tô Uyển Nhi vẫn còn ngủ say, Nhạc Đông tăng độ lạnh trong xe lên một chút, lấy áo sơ mi của mình đắp lên cho nàng.
Vừa cúi xuống nhìn nàng, Tô Uyển Nhi đột nhiên mở mắt.
Trong đôi mắt to trong veo vẫn còn vương nét tinh nghịch.
Nhìn đôi môi hồng hào của nàng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi mắt biết nói...
Nhạc Đông cảm thấy cổ họng khô khốc.
Hắn vừa muốn ngồi thẳng người dậy.
Tô Uyển Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Nhạc Đông.
Xúc chạm mềm mại vào cả tâm hồn!!!
Trong giây lát này, Nhạc Đông lần đầu tiên mất kiểm soát!
Không biết bao lâu trôi qua, Tô Uyển Nhi đẩy Nhạc Đông ra, ngay cả cổ cũng đỏ bừng cả lên.
Nàng liếc Nhạc Đông một cái rồi xuống xe nói: "Em về trước, bái bai!"
"Chờ chút, em lái xe anh về đi." Nhạc Đông hồi tỉnh.
"Vậy anh đi xe gì?"
Nhạc Đông chỉ chiếc Mercedes-Benz G-Class đang đậu trong sân, "Này, vẫn còn chiếc này."
"Không thể nào, dì mua cho anh xe xịn thế á?" Tô Uyển Nhi bình thường tuy không chú ý đến xe, nhưng chiếc Mercedes-Benz G-Class độ Brabus này liếc qua cũng biết là loại xe sang ngút trời.
Nhạc Đông cười nói: "Không phải, đây là bạn cho anh mượn thôi."
"Không phải anh bị bà cô nào bao nuôi rồi chứ?"
"Khụ khụ!" Nhạc Đông đang uống nước khoáng, nghe Tô Uyển Nhi nói vậy, hắn suýt nữa thì bị sặc.
Lão Tô vẫn là Lão Tô ngày nào!!!
"Vậy em lái xe anh về nha." Tô Uyển Nhi cũng không khách sáo, cầm lấy chìa khóa trong tay Nhạc Đông rồi lái xe ra khỏi sân.
Sau khi nàng đi, Nhạc Đông sờ vào khóe môi mình.
Đây chính là cảm giác yêu đương sao!
Có vẻ không tệ.
...
Thành phố Tây Nam.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Quách Tử Thao bước ra khỏi bệnh viện quốc dân.
Tần Hùng Lỗi cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, còn Quách Tử Thao thì đã ở viện chăm sóc suốt một ngày một đêm.
Lâm Chấn Quốc lái xe tới đón hắn, Quách Tử Thao sau khi lên xe thì có chút mệt mỏi nói: "Lâm sở, tôi nghe nói Dương Kinh Vĩ tỉnh rồi?"
Lâm Chấn Quốc gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng nói: "Tỉnh thì có tỉnh, nhưng mà, hắn không nhớ gì về việc mình bị tấn công cả."
"Thế này..." Quách Tử Thao xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, "Bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Chấn Quốc thở dài: "Bác sĩ nói, có thể là do Dương Kinh Vĩ hôn mê quá lâu, đại não tự mở cơ chế bảo vệ, dẫn đến mất một đoạn ký ức."
Kết quả này thực sự vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Vốn dĩ, mọi người cứ nghĩ chỉ cần Dương Kinh Vĩ và Tần Hùng Lỗi tỉnh lại thì kẻ đứng sau sẽ bị lật mặt.
Nhưng từ tình hình hiện tại, có vẻ sự việc không đơn giản như vậy.
Dương Kinh Vĩ thì tỉnh rồi nhưng lại mất trí nhớ, còn Tần Hùng Lỗi thì đã được cứu sống nhưng vẫn đang hôn mê.
Quách Tử Thao nghi ngờ, không chừng sau khi Tần Hùng Lỗi tỉnh dậy, cũng sẽ rơi vào tình huống như Dương Kinh Vĩ.
Lẽ nào người đứng sau đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó sao???
Bạn cần đăng nhập để bình luận