Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 218: Đây có tính không thành môn thất hỏa ương cập trì ngư! (length: 8365)

Nhạc Đông nhéo nhéo tay, hắn đang suy tư, một hồi dùng bao nhiêu lực mới có thể không đánh chết người, lại có thể đánh cho hả giận.
Đến tu vi của Nhạc Đông bây giờ, theo chín bức đồ mà hắn nhìn thấy ở chỗ Tam Phong chân nhân, tu vi của hắn lúc này hẳn là ở bức đồ thứ ba, sắp đạt đến tu vi của bức thứ tư.
Nhạc Đông không biết sự phân chia cảnh giới cụ thể, nhưng pháp nhãn của hắn đã mở, liếc mắt nhìn Thương Tùng đạo trưởng, Kỳ Linh, liền biết thực lực của mình tuyệt đối vượt xa hai người trước mắt này, bất kể là cường độ thân thể hay là tu vi tinh thần.
Thương Tùng đạo trưởng bên cạnh nói: "Nhạc Đông, việc này là chúng ta sai, chúng ta xin lỗi."
Kỳ Linh: "Thương Tùng, cái gì mà sai chứ, lại không gây ra hậu quả gì, xử lý sạch đám âm khí và tiểu quỷ chẳng phải xong sao."
Thương Tùng đạo trưởng: "..."
Trong lòng hắn đã bất lực, muốn chửi thề, trực tiếp mắng tục ở trong lòng.
Đệch mợ, lần sau làm nhiệm vụ mà còn đi với tên ngu xuẩn này nữa thì mình là heo!
Làm việc lỗ mãng, còn không có chút nhãn lực, người như này mà có thể sống đến giờ đúng là kỳ tích.
Bất quá lần này, hắn có thể phải ăn khổ lớn rồi.
Nhạc Đông nghe được lời của Kỳ Linh, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn rất thích loại con vịt chết cứng mỏ này, chỉ hy vọng miệng của hắn có thể tiếp tục cứng rắn như vậy, chứ đừng để một quyền đã đầu hàng, vậy thì không vui rồi.
Hắn không nói thêm nửa lời nào, bẻ khớp tay.
Xông tới tấn công, không có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, một quyền thẳng vào Kỳ Linh mà đi.
Trong mắt Kỳ Linh lóe lên sự khinh thường, người trẻ tuổi kia, thuật pháp Huyền Môn hẳn là luyện không tệ, nhưng đó chỉ là thuật pháp thôi, nói về thực lực cận chiến thì hắn ta không hề coi ra gì.
Mình luyện ngoại công 20 năm, còn sợ gì một tên thanh niên, cũng được, hôm nay sẽ dạy dỗ hắn một trận, cho hắn biết trời cao đất rộng là gì, cho hắn biết thế nào là tôn trọng.
Nhìn thấy Nhạc Đông một quyền không chút khí thế, Kỳ Linh dang hai tay ra, ý định đỡ một quyền này của Nhạc Đông, sau đó cho hắn một chiêu Bát Quái quyền thiếp sơn dựa vào, theo dự tính của hắn, chiêu này là có thể giải quyết trận đấu.
Khi hai tay hắn tiếp xúc với một quyền bình thường không có gì đặc biệt của Nhạc Đông, sắc mặt Kỳ Linh trong nháy mắt biến đổi.
Hai tay hắn căn bản không thể làm rung chuyển một quyền này của Nhạc Đông.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền này của Nhạc Đông hung hăng nện lên mặt mình, một giây sau, đầu óc choáng váng, cả người bay ngược ra ngoài.
Thương Tùng đạo trưởng giật mình nói: "Thần và ý hợp nhất, khí và lực hợp nhất, Tiên Thiên đại tông sư, chuyện này sao có thể!!!"
Sau khi đánh bay Kỳ Linh bằng một quyền, Nhạc Đông phát hiện, tên Kỳ Linh này cũng có chút thú vị, trúng một quyền với ba thành lực của hắn, hắn ta vậy mà vẫn chưa ngất.
Không tệ, đúng là một cái bao cát tốt!
Từ khi Nhạc Đông luyện quyền đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người chịu đòn, Nhạc Đông hiếm khi cảm thấy vài phần hưng phấn, lúc Kỳ Linh còn đang bay ngược trên không, Nhạc Đông đã loạng choạng xuất hiện trước mặt Kỳ Linh, đè đầu hắn xuống, đột ngột đập xuống đất.
"Rầm" một tiếng, bùn đất, bê tông, nước đọng bắn tung tóe, toàn bộ tầng hầm như rung lên.
Liên tiếp hai lần bạo kích, Kỳ Linh làm sao không biết mình đã đánh giá sai, thực lực của người trẻ tuổi này vậy mà đã là nhân vật Tiên Thiên đại tông sư, buồn cười là trước đó mình còn coi thường hắn.
Hai lần ra tay, cho dù Nhạc Đông đã lưu lực, nhưng Kỳ Linh vẫn vô cùng khó chịu, hắn mở miệng định xin tha, nhưng cú bạo kích thứ hai của Nhạc Đông đã khiến hắn mất đi hoàn toàn khả năng phản kháng, hắn vừa há miệng muốn xin tha thì đã phun ra một ngụm máu tươi.
Nhạc Đông ác ý nói: "Ố ồ, được đấy chứ, không rên một tiếng, học người ta im lặng à, có phải sợ thành chứng cứ đưa lên tòa không? Bạch đại ca, anh cần phải làm chứng cho em đấy, kẻ tình nghi không những không đầu hàng mà còn cả gan đánh lén cảnh sát."
Bạch Trạch Vũ: "..."
Thương Tùng đạo trưởng: "..."
Bên này, Nhạc Đông đè đầu Kỳ Linh xuống, ném hắn lên không trung.
"Thiếp sơn dựa vào đúng không, của ngươi không ăn thua, xem ta đây này."
Bát Quái chưởng à, ai chưa từng luyện qua vậy.
Nhạc Đông hừ lạnh một tiếng, một chiêu thiếp sơn dựa vào đâm vào người Kỳ Linh, một giây sau, Kỳ Linh giống như viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng, cả người bay thẳng ra ngoài.
Thương Tùng đạo trưởng ở bên còn nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
"Phanh" một tiếng!
Cả người Kỳ Linh đâm vào tường của ga ra dưới tầng hầm, sau khi dừng lại trên tường một chút rồi mới bất lực trượt xuống đất.
Lần này, Kỳ Linh không thể chống đỡ được nữa, ngất đi thẳng cẳng.
Nếu không phải ngực hắn còn đang phập phồng, Thương Tùng đạo trưởng còn tưởng Kỳ Linh đã đi đời nhà ma rồi.
Thương Tùng đạo trưởng nhìn Nhạc Đông một cái, trong lòng kinh hãi.
Hắn sợ Nhạc Đông lại tiếp tục đánh nữa, vội vàng khuyên: "Vị tiểu hữu kia, nghe ta một lời, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn chết mất đấy."
"Chết thế nào được." Nhạc Đông phủi tay, phủi phủi bụi bẩn trên người, nói tiếp: "Còn tưởng xương cốt cứng đến đâu, có vậy thôi!"
Hắn khinh thường nhìn Kỳ Linh nằm bẹp như chó chết dưới đất, đúng là chưa đủ đã nghiền!
Sau khi giải quyết Kỳ Linh, hắn lại quay mắt về phía Thương Tùng đạo trưởng đang khuyên can bên cạnh.
Trong nháy mắt sống lưng Thương Tùng đạo trưởng trở nên lạnh lẽo, hắn cảm thấy mình bị để ý tới.
Nhạc Đông nói: "Nghi phạm có hai người, ta chỉ đánh một người chẳng phải không đúng à."
Thương Tùng đạo trưởng: "..."
Đây tính là cái gì, thành môn cháy họa lây cá ao à!
Hắn cười khổ nói: "Tiểu hữu, việc này là do chúng ta sai, chúng ta nhất định sẽ cho tiểu hữu một lời giải thích công bằng, ngươi thấy vậy có được không?"
"Giải thích à, ta không cần nghi phạm cho ta bất kỳ giải thích nào, ta muốn làm đó là tống nghi phạm vào nhà đá đạp máy khâu, để bọn họ cải tạo cho tốt, làm người lại."
Thương Tùng đạo trưởng biết mình không tránh được, còn về việc động thủ với Nhạc Đông? Hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, người trẻ tuổi trước mắt kia đúng là một con quái vật, ở cái tuổi này mà lại có thể đạt được tu vi như thế, chẳng lẽ thời mạt pháp chỉ là lời đồn sao?
Trong sách cổ ghi chép, người có thể tự mình mở Âm Dương Môn, tối thiểu phải có thực lực của đạo sĩ thất phẩm đô công lục, thất phẩm đô công lục là một khái niệm gì, trong giới Huyền Môn, thất phẩm đô công lục là ranh giới giữa tiên và phàm, không vào được thất phẩm chỉ là đám bèo bọt trôi nổi trong hồng trần.
Thời cổ đại, tu luyện đến thất phẩm thì sẽ có trời giáng dạy kinh nghiệm, nắm giữ đô công ấn, thai nghén Kim Đan, tiến thêm một bước chính là chân nhân.
Chỉ là, từ sau thời mạt pháp, trên đời đã không còn tiên, ngay cả thất phẩm cũng chưa có ai tu thành.
Thế nhưng, người trẻ tuổi kia ngoài tu vi thất phẩm đô công ra, vẫn còn có vũ lực cấp bậc Tiên Thiên đại tông sư.
Hắn luyện tập như thế nào, cho dù có tu luyện từ trong bụng mẹ, tính đi tính lại thì hắn cũng chỉ mới tu luyện hơn hai mươi năm, so với hắn thì đám người mình đúng là sống phí cơm.
Thương Tùng đạo nhân sờ cái bụng tròn vo của mình, mặt đầy bất đắc dĩ.
"Nếu thật sự muốn đánh, có thể nhẹ tay một chút không, lão đạo ta sợ đau!"
Nhạc Đông: "..."
Đạo sĩ này ngược lại là người thú vị, Nhạc Đông tiến lên phía trước, trực tiếp cho hắn một chưởng đao, chặt vào cổ, đánh hắn ngất đi.
So với tên ngu xuẩn tên Kỳ Linh kia thì Thương Tùng đạo trưởng cũng không có sai.
Nhạc Đông từ trước đến nay luôn rõ ràng ân oán, không hề giận chó đánh mèo người khác.
Đánh ngất Thương Tùng đạo trưởng, Nhạc Đông một tay xách Kỳ Linh, một tay nhấc Thương Tùng đạo trưởng lên, trực tiếp kéo bọn họ ra khỏi bãi đậu xe dưới đất.
Khi Nhạc Đông bước ra khỏi tòa nhà thì Hoàng Dũng và Chu Toàn đã phát hiện ra và xông tới.
Khi Hoàng Dũng nhìn rõ người mà Nhạc Đông đang xách trên tay, mí mắt anh lập tức giật loạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận