Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 203: Ngươi có phải hay không phải tôn trọng tôn trọng người ta thân phận (length: 8317)

Trong văn phòng của Chu Toàn, một bên vỗ bàn một bên nổi giận nói: "Các ngươi tổ chuyên án toàn là lũ bất tài sao? Hả, điều tra lâu như vậy rồi mà còn không sờ đến được tung tích đám văn vật kia, còn làm được không đấy, không làm được thì thay người."
Bạch Trạch Vũ ở bên ngoài nghe được tiếng quát mắng của Chu Toàn, trán hơi nóng lên, Nhạc Đông thì ngược lại rất bình tĩnh.
Cáu kỉnh thì cứ cáu kỉnh thôi, cũng đâu phải hướng về phía mình mà nổi giận, sợ gì chứ.
Hai người vừa vào văn phòng, Chu Toàn đã vội vàng bỏ điện thoại xuống.
Nhìn thấy Nhạc Đông, sắc mặt Chu Toàn dịu đi, mở miệng nói: "Trần sảnh đã nói cho ta biết, ta đã phê văn xuống rồi, lát nữa để Bạch Mặc hỗ trợ ngươi phá án, nhưng có một điều, khi hắn vẫn chưa được gột rửa hiềm nghi, Bạch Mặc không thể rời khỏi trọng án chỗ, hắn chỉ có thể hỗ trợ ngươi từ phía sau, có vấn đề gì không?"
Nhạc Đông cười hề hề, lập tức mở chiêu trò mặc cả.
"Lãnh đạo, làm sao mới có thể để Bạch Mặc được tự do hoạt động chứ?"
"Ngươi nghĩ gì vậy hả? Chuyện tốt mình ngươi định chiếm hết à?"
"Hay là chúng ta đổi đi, ta giúp tổ chuyên án tìm lại cái xác lột của Tam Phong chân nhân, anh nới lỏng phạm vi hoạt động của Bạch đại ca ra một chút, ví dụ như để hắn hoạt động trong khu vực tỉnh Tây Nam chẳng hạn."
Chu Toàn tức giận bật cười, thằng nhóc này, vừa mở miệng đã đòi cả tỉnh Tây Nam.
Hắn lập tức nói: "Không được mặc cả, hỗ trợ phá án là trách nhiệm của ngươi, ta nhớ ngươi đã nói rồi, nếu không tìm được cái xác lột của Tam Phong chân nhân thì đợi khi ngươi từ Ly thành trở về sẽ tìm, chính ngươi đã đồng ý mà."
Nhạc Đông tỏ vẻ khó xử, "Nhưng mà lãnh đạo, bây giờ trong đầu ta rối tung lên, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu."
Chu Toàn: "..."
Bạch Trạch Vũ bên cạnh cũng tối sầm mặt lại, hắn rất muốn nói với Nhạc Đông rằng, người đang đứng đây là trưởng phòng trọng án chỗ, quản lý việc điều tra phá án các vụ đại án trọng án của toàn tỉnh, ngươi có cần phải tôn trọng thân phận của người ta không.
Bất quá, hắn cũng chỉ dám nghĩ thế thôi, người ta Nhạc Đông đích thực có thực lực để thương lượng điều kiện với lãnh đạo mà.
Đây chính là đãi ngộ đặc biệt dành cho nhân tài!
Chu Toàn suy tư một lúc rồi nói: "Trong tỉnh thì không thể, nếu ngươi có thể đảm bảo cho hắn thì có thể để hắn tự do hoạt động trong nội thành của tỉnh Tây Nam, nhưng có một điều, nếu hắn bỏ trốn hoặc gây ra bất cứ chuyện gì tổn hại lợi ích nhân dân thì mọi trách nhiệm đều do ngươi gánh hết."
Nội thành thì nội thành, dù sao cũng tốt hơn là bị giam lỏng ở trọng án chỗ.
Nhạc Đông không chút do dự đồng ý ngay.
Điều này khiến cho Bạch Trạch Vũ ở bên cạnh trố mắt ra nhìn, vẫn có loại thao tác này nữa à, Chu xử đây là mặt đen Bao Công trong truyền thuyết sao?
Người trong hệ thống trị an đều biết, lãnh đạo Trần sảnh là một người thiết diện vô tư, chuyện tình cảm thì không thể nào thông qua được với người này, ngoài Trần sảnh ra, Chu xử cũng là dạng đứng đầu về khoản này.
Muốn nhờ vả quan hệ, ngươi mà tìm đến hắn thì việc chỉ định không thành, không thành đã đành, nếu ngươi thực sự vi phạm thì có khi còn bị xử phạt nặng hơn.
Nhưng mà Nhạc Đông vừa xin xỏ một chút, bọn họ đã đồng ý.
Quả nhiên, chênh lệch giữa người với người không thể dùng lẽ thường để đo được.
Nhạc Đông: "Lãnh đạo, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
"Đừng có lải nhải nữa, khi nào thì phá án?"
"Ta đang rất bận, không thì cứ hôm nay đi."
Chu Toàn: "..."
Bạch Trạch Vũ: "..."
Lời Nhạc Đông vừa nói khiến cho Chu Toàn và Bạch Trạch Vũ nghe được đều cảm thấy có chút... khó diễn tả thành lời!
Vậy thì hôm nay luôn đi!
Thôi được, nếu người khác nói câu này, Chu Toàn chắc chắn sẽ huấn cho một trận ra trò, nhưng đây lại là Nhạc Đông...
Thôi bỏ đi, gia hỏa này quái chiêu lắm, hắn đã nói hôm nay thì đại khái là hôm nay sẽ phá án đấy.
Chuyện này mà để đám lão trinh sát hình sự của tổ chuyên án nghe được thì chắc tâm lý sẽ còn phức tạp hơn nữa.
"Có cần ta phái người hỗ trợ ngươi không?" Chu Toàn lên tiếng hỏi.
Nhạc Đông liếc về phía Bạch Trạch Vũ.
"Để Bạch đại ca đi cùng ta trước là được rồi, lát nữa nếu cần gì thì tôi sẽ gọi cho lãnh đạo."
"Được, cứ quyết định thế đi, còn vụ án ở Trường Tuyết Sơn thì lát nữa đến báo cáo nha!"
Bạch Trạch Vũ nhẹ nhõm thở phào, hắn đồng ý, rồi cùng Nhạc Đông rời khỏi văn phòng của Chu Toàn.
Hai người vừa đi không lâu thì Quách Tử Thao ở Ma Đô cũng đến.
Sau khi Bạch Mặc và Bàng Minh Trạch đã đầu thú, Tần Hùng Lỗi đã được gột sạch hiềm nghi.
Lúc này Tần Hùng Lỗi vẫn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện, Quách Tử Thao thì ở lại Tây Nam, gia nhập vào tổ chuyên án vụ án văn vật.
Vụ án này vốn là do cục trị an Ma Đô lần theo đến đây, Tần Hùng Lỗi lại càng bị cuốn vào vụ nổ súng vì vụ án này.
Nếu không có Nhạc Đông bắt được Bàng Minh Trạch, Tần Hùng Lỗi muốn tẩy sạch hiềm nghi của mình cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Quách Tử Thao thấy Chu Toàn thì hơi ủ rũ nói: "Chu xử à, vụ án này vẫn không có tiến triển gì, tổ chuyên án rà soát từng chút một, hỏi thăm khắp nơi nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, đám văn vật này đã làm kinh động cả cấp trên rồi, nếu như không tìm ra thì mặt hai chúng ta sẽ sưng vù cho mà xem."
Chu Toàn thản nhiên rót cho Quách Tử Thao một tách trà, "Lão Quách, đến uống trà đi."
Quách Tử Thao có chút nghi hoặc nhìn Chu Toàn một cái, mở miệng nói: "Chu xử, anh nghĩ tôi còn tâm trạng mà uống trà à?"
"Đừng lo, biết đâu vụ án sẽ phá ngay trong hôm nay thì sao!"
"..."
Phá, có dễ dàng phá đến thế đâu, nếu thật sự dễ dàng như vậy thì ông ta đâu đến mức phải lo lắng nhăn nhó ở đây, đi ra ngoài cũng đã gần nửa tháng rồi, không phá được vụ án thì ông ta cũng không về được.
Ở Tây Nam với Ma Đô khác nhau về thói quen sinh hoạt quá, Quách Tử Thao chỉ muốn phá án nhanh một chút, về nhà nghỉ ngơi tử tế mấy ngày thôi.
"Chu xử à, anh đừng có an ủi tôi nữa, tôi lại cho người tìm thử nội gián xem, xem có tin tức gì ở hướng này không."
"Lão Quách, anh phải tin tưởng tôi chứ."
"Chu xử à, không phải là tôi không tin anh, mà là từ lúc vụ án đến giờ, chúng ta vẫn còn chưa tìm ra được đường đi của đám văn vật đó, tên Minh Căn Sinh kia chúng ta cũng đã điều tra rồi, hắn cắn răng khai là không hề đụng đến bất cứ món văn vật nào, bình thường hắn cũng chỉ mua bán đồ cổ hợp pháp thôi, rồi xem phong thủy cho người ta, không hề phạm pháp gì hết!"
"Chúng ta không tìm thấy, đâu có nghĩa là người khác cũng không tìm được đâu."
"Thôi, anh cũng đừng có thừa nước đục thả câu, tôi đau đầu lắm đây!"
"Anh đoán xem?"
"Anh nói là nó quay lại?"
Chu Toàn khẽ gật đầu.
Khó trách!
Quách Tử Thao lập tức đứng dậy nói: "Nó ở đâu?"
"Đang cùng Trạch Vũ đi tìm đám văn vật đó, nó nói là hôm nay sẽ phá được án."
"Không được, tôi phải đi xem thử."
Quách Tử Thao trực tiếp bước ra ngoài.
Chu Toàn cười tươi hớn hở nhìn bóng lưng hắn nói: "Lão Quách à, anh đừng có nghĩ đến chuyện đào người đó."
"Sao lại không đào, nếu Nhạc Đông thật sự có thể một ngày tìm lại đám văn vật, tôi sẽ lập tức viết báo cáo lên đại lãnh đạo, nhân tài đấy, không ai tranh giành thì còn gì là nhân tài."
Đào người? Nếu các ông đào được Nhạc Đông đi thì cũng coi như các ông giỏi, có Hướng Chiến, Lâm Chấn Quốc, Lý Định Phương là những người bạn cũ của nó ở đây, Nhạc Đông nhất định sẽ không rời bỏ quê hương mà đến Ma Đô đâu.
Theo như Chu Toàn hiểu rõ về hắn, gia hỏa này rất trọng tình nghĩa, hơn nữa cũng không cố ý theo đuổi cái gì về vật chất cả, cả con người hắn, đó là kiểu thẳng thắn tùy ý đấy.
Bên này!
Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ đi thẳng đến bãi đỗ xe, Bạch Trạch Vũ lại thấy chiếc Cullinan quen thuộc, lần này, hắn không còn ngạc nhiên nữa.
Đi cùng Nhạc Đông, ngày nào cũng kinh ngạc, đến mức kinh hồn bạt vía cả rồi!
Nhạc Đông lấy một bức tượng đồng màu vàng từ trong cốp xe ra, ngay sau đó, hắn tiện tay bóc cái Trấn Tà phù dán trên đầu bức tượng đồng màu vàng đó xuống.
Lần này, hắn muốn thử một loại pháp môn khác xem sao.
Nếu như không được, hắn sẽ thử dùng tóc của Tam Phong chân nhân xem...
Bạn cần đăng nhập để bình luận