Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 77: Không phải đang tìm hắn, đó là đang tìm hắn trên đường (length: 8725)

Ta đối với người khác dịu dàng là xa cách, là lễ phép.
Ta đối với ngươi hung hăng là bởi vì ngươi trong lòng ta không giống bình thường.
Có một số người, vừa thấy đã thích.
Từ ngây ngô đến xác định.
Một chút đã nhiều năm.
Ai biết được—— Bên dưới vẻ ngoài thoải mái hung hăng của ta, là một trái tim lặng lẽ thích ngươi.
Dù ngươi ở đâu, ta đều nhớ cách đám đông để nhìn ngươi.
Ngươi ở thành phố này, ta liền cũng đến thành phố này.
Ta ở thành phố này ngắm gió, ngắm mưa, ngắm xuân hoa thu nguyệt, xem nhân gian phồn hoa gấm vóc—— Ai cũng không biết, kỳ thực, ta chỉ muốn nhìn ngươi!!!
Mỗi bước chân, trên mặt Tô Uyển Nhi lại có thêm mấy giọt trong suốt.
Nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống áo sơ mi trắng làm ướt cả vạt áo.
Nàng hồi tưởng lại từng chút những năm tháng ở chung với Nhạc Đông.
Càng chạy, trong lòng lại càng thấy chua xót.
Trước kia, nàng không hiểu gì là yêu, chỉ biết chơi với Nhạc Đông rất vui.
Dần dà, nàng bắt đầu thấy Nhạc Đông đối với nàng trở nên khác thường.
Cấp hai, cấp ba, nàng vốn có thể vào những trường tốt hơn.
Nhưng, nàng bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của cha, là khu trưởng, chỉ để cùng Nhạc Đông học chung một trường một lớp.
Lên đại học, nàng cũng có thể vào trường tốt hơn.
Nhưng khi biết Nhạc Đông đăng ký vào Chấn Đán, nàng không chút do dự chạy theo.
Trong mắt người khác, nàng đối với Nhạc Đông bá đạo hung hăng, ngang ngược vô lý, thậm chí là trà xanh cực phẩm.
Nhưng ai biết, tất cả chỉ là sự ngụy trang của nàng, vì nàng chỉ muốn trở thành người không giống bình thường nhất trong mắt hắn—— Đến giờ nàng vẫn biết.
Có những chuyện một khi nói ra, có thể đồng nghĩa với việc mất đi tất cả.
Vậy nên, nàng chỉ có thể chôn kín những điều ấy trong lòng.
Cố gắng đóng vai một người "huynh đệ".
Nàng chỉ mong hắn có thể hiểu được lòng mình.
Đáng tiếc là… Hắn từ đầu đến cuối không chủ động mở lời.
Trong khoảng thời gian này.
Nàng rất mờ mịt.
Vì thế, mỗi lần đến trường, nàng đều đi một mình.
Nhớ lại chuyện cũ, nàng nghi ngờ không biết mình có thật đã sai.
Có lẽ, đến lúc phải bình tĩnh lại!
Nàng không dám quay đầu, cũng không dám đưa tay lau nước mắt.
Bởi vì, nàng không thể để lộ vẻ yếu đuối trước mặt hắn.
Ngay khi nàng vừa bước nhanh qua lối đi để vào lễ đường, Giọng Nhạc Đông vọng tới.
"Lão Tô."
Tô Uyển Nhi khẽ run lên, bất giác dừng bước.
"Ta có thể không đi được không? Nếu không có ngươi ở bên cạnh, ta sẽ rất không quen." Giọng lười biếng của Nhạc Đông truyền đến tai Tô Uyển Nhi.
Nàng cảm giác hô hấp dường như chậm lại một nhịp, bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Giây phút ấy, nàng chợt hiểu ra!
Nàng quay người lại, dùng đôi mắt to ngấn nước trừng Nhạc Đông một cái.
"Ngươi nói không đi là không đi hả, ta phải suy nghĩ kỹ đó!"
"Lão Tô, cậu không được tốt tính, cùng lắm thì ta không ăn bám tiền tiêu vặt của cậu nữa, ta mời cậu ăn được không, giờ ta có tiền, không lừa cậu đâu!"
"Vậy còn phải xem tâm trạng của ta."
Tô Uyển Nhi ngoảnh mặt cười, đẹp tựa trăm hoa đua nở.
Nhạc Đông dang tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần cậu không đi, những thứ khác theo ý cậu."
Tô Uyển Nhi lau khóe mắt.
Nào ngờ càng lau nước mắt lại càng tuôn.
Giờ đây, nước mắt đã ngọt ngào.
"Lão Tô, cậu khóc xấu quá, cứ như con mèo hoa ấy."
"A a a, họ Nhạc, ta không tha cho ngươi!"
Nói rồi, Tô Uyển Nhi giơ nanh múa vuốt xông tới.
Khi vừa đến trước mặt Nhạc Đông, nàng đã bị Nhạc Đông một tay kéo vào lòng.
"Lão Tô, ta dẫn cậu đến một nơi hay."
"Đang trong lễ tốt nghiệp đấy."
"Lễ tốt nghiệp thì kệ nó thôi, dù sao cũng chán."
"... Cũng được!"
Nhạc Đông thành công bắt cóc Tô Uyển Nhi.
… Trong lễ đường, cố vấn Tống Thiến mang giày cao gót bước tới.
Vừa nhìn thấy Diệp Chí Cần mấy người, liền vội hỏi: "Nhạc Đông cái tên kia đâu?"
Diệp Chí Cần quen miệng nói đỡ: "Vừa còn ở đây mà, chắc là đi vệ sinh rồi."
Tống Thiến: "Bọn các cậu đừng che giấu cho hắn, ta tìm hắn có việc quan trọng, mau nói hắn đi đâu, không được gạt ta!"
"Cố vấn, tên đó vừa mới ở đây thật mà, vừa lúc viện trưởng bảo nghỉ vài phút, hắn đi ra ngoài, tụi em nghĩ chắc là hắn đi vệ sinh thôi."
Tống Thiến giậm chân.
Tên này, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời.
Cả buổi trưa, mình không phải đang đi tìm hắn thì cũng là đang trên đường tìm hắn.
Cố vấn mà thành ra thế này, có phải là quá thất bại không.
Thấy mặt cố vấn đầy vẻ nóng ruột, ba người ký túc xá 666 không dám nhây nữa, Tào Sở Tiêu vung tay nói thẳng: "Cô cứ chờ đấy, bọn em đi tìm hắn, không quá mười phút bọn em áp giải hắn đến trước mặt cô."
"Lanh lợi lên, nhanh đi đi!"
Ba người vội vàng rời đi, ra khỏi lễ đường, Âu Dương Thần chợt nói: "Vừa rồi còn nói là áp giải Đông Tử."
Diệp Chí Cần tặc lưỡi: "Còn ai vào đây, ngoài Tào Tibbers ra thì còn ai nữa? Gặp gái là thằng cha này cái gì cũng dám nổ."
"Lão Tào, ngươi gan thật đấy, ngươi chắc chắn mình là đối thủ của Đông Tử?"
Tào Sở Tiêu: "À, tụi mày tin không, Đông Tử đánh tao một quyền, tao cũng không thèm thở, tao có thể bắt hắn quỳ xuống xin tao đừng chết."
Diệp Chí Cần: "…"
Âu Dương Thần: "…"
Nếu nói về ba hoa, thì đúng là lão Tào nhất rồi.
Cùng lúc đó.
Trong hậu trường lễ đường, có rất nhiều người đến.
Hiệu trưởng đại học Chấn Đán vừa kết thúc buổi lễ cũng đã đến, ông đang nhiệt tình bắt tay hàn huyên với một người đàn ông trung niên tóc mai hơi bạc.
Người đàn ông trung niên kia tầm khoảng năm mươi tuổi, giữa hai hàng lông mày mang theo một vẻ uy nghiêm không giận mà tự có, trông ra thì biết đó là người nắm giữ quyền hành lâu năm mới có được.
Viện trưởng học viện quản lý Trần Địch đứng bên cạnh bồi tiếp.
Nhân lúc hiệu trưởng đang trò chuyện, Trần Địch vụng trộm nháy mắt với chủ nhiệm Điền, chủ nhiệm Điền lách đến gần, viện trưởng Trần Địch hạ giọng nói: "Người đâu rồi? Sao còn chưa đến?"
"Viện trưởng, vừa nãy thầy Tống nói không gọi được điện thoại cho cậu ta, cô ấy đã tự mình đi tìm rồi."
Viện trưởng Trần Địch nhìn chủ nhiệm Điền một cái, khóe miệng hơi giật giật.
Ông không nhịn được mà muốn chửi ầm lên.
Cái tên ngốc này, nếu không phải tại hắn, lúc này vừa vặn là lúc Nhạc Đông lên diễn thuyết với tư cách sinh viên ưu tú tốt nghiệp, hiệu quả không biết sẽ tốt thế nào.
Giờ thì hay rồi, người đâu không biết!
Trần Địch hít một hơi thật sâu, lúc này mới ép cơn giận xuống.
Hiệu trưởng bên cạnh quay sang hỏi: "Viện trưởng Trần, bạn Nhạc Đông đâu? Sao vẫn chưa thấy cậu ta."
Viện trưởng Trần cảm giác mồ hôi lạnh ở thái dương chảy ròng xuống.
Ông vội vàng giải thích: "Chắc là điện thoại của cậu ta hết pin tắt máy, đã có người đi tìm, sẽ nhanh chóng tìm được thôi."
"Vậy thì được, các anh mau chóng tìm Nhạc Đông về đây, à đúng rồi, bảo nhân viên đổi lại vị trí ngồi đi, đây là một chuyện rất tốt, đối với danh tiếng của trường sẽ rất có ích, các anh lập tức đi chuẩn bị đi."
Hiệu trưởng sau khi nói xong, liền mời người đàn ông trung niên tóc mai hơi bạc bên cạnh sang phòng khách của lễ đường.
Chờ bọn họ rời đi.
Viện trưởng Trần Địch đập mạnh một tay xuống mặt bàn máy tính, nói: "Chủ nhiệm Điền, anh làm chuyện tốt đó, còn không mau đi tìm Nhạc Đông về đây, vốn là một chuyện rất tốt, giờ thì hay rồi, chuẩn bị thành cái dạng này, anh đúng là… Thôi được rồi, quay lại tính sổ với anh sau."
Nói rồi, viện trưởng giận đùng đùng nói với nhân viên: "Còn đứng ngây ra đó, còn không mau đi chuẩn bị đồ đạc."
Cả hậu trường lập tức gà bay chó chạy, loạn hết cả lên.
Chủ nhiệm Điền sờ sờ mái đầu hói của mình, khóc không ra nước mắt.
Ai biết sự tình lại thành ra thế này!!!
Bây giờ, chỉ có thể trông cậy vào Tống Thiến, hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng tìm được Nhạc Đông.
Nếu không thì...
PS: Hôm nay bốn chương, thân thể đều bị móc rỗng rồi.
Độc giả thân mến, ta đây là nói được là làm được, nói tăng thêm chương liền tăng thêm chương, không chơi bẩn.
Gõ chữ cực khổ, hãy xem các bạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận