Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 142: Cái kia động cơ giết người đâu? (length: 7795)

Nhạc Đông rửa mặt sạch sẽ, rồi nằm xuống chiếc giường trong nhà trọ nhỏ mà tổ chuyên án đã sắp xếp.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra lướt.
Một ngày hai đêm vừa qua, điện thoại của hắn tràn ngập tin nhắn.
Nhạc Thiên Nam và Chu Thanh cuối cùng vẫn nhớ ra mình còn có thằng con trai này, nên trong lúc đi du lịch đã gửi cho hắn vài tin nhắn hỏi han, đa phần là ảnh của hai ông bà.
Còn vì sao Nhạc Đông không trả lời, thì hai người họ căn bản không để ý.
Điều này càng khiến Nhạc Đông thêm khẳng định, bố mẹ chỉ yêu nhau thật lòng còn mình chỉ là một sự cố.
Lão Tô biết hắn đi công tác điều tra vụ án nên cũng không nhắn tin.
Đừng nhìn bình thường nàng ấy tùy hứng, nhưng thực tế lại rất tâm lý.
Kẻ thực sự oanh tạc tin nhắn của hắn là thằng Diệp Chí Cần.
Nó gửi hơn hai mươi tin.
Nhạc Đông ấn vào xem kỹ, à há, thằng cha này cuối cùng cũng bắt đầu viết sách, nó viết một bộ truyện huyền nghi linh dị trên trang Cà Chua.
Lần này có vẻ như nó viết sách nghiêm túc, mười ngày qua viết được sáu bảy vạn chữ, đăng lên trang Cà Chua thì bị độc giả chửi không ra gì!
Xem xong những ảnh chụp màn hình nó gửi đến, Nhạc Đông suýt nữa thì cười tắt thở.
Độc giả A: Tác giả não tàn, đã nói là nhất nữ chủ rồi còn viết các nhân vật nữ khác làm gì, cứ để các nhân vật nữ thưởng thức nam chính là được.
Độc giả B: Tác giả cút, nhân vật chính của mày phá án mà được công đức, người khác phá án sao lại không có, mày lại không viết hệ thống, có hợp lý không? Quá vô lý!
Độc giả C: Mới nói đừng viết thế mà vẫn cố, cho mày hai sao, bỏ bút đi tác giả.
Độc giả D: Nhân vật chính bị thiểu năng à, Thanh Mai nữ chính theo đuổi mày mà mày không cự tuyệt cũng không nhận lời, rõ ràng là muốn treo nữ chính, loại người này vô sỉ nhất, dẹp mẹ đi.
...
Nhạc Đông cười lăn lộn trên giường.
Thảo nào lão Diệp đồng chí sụp đổ tâm tính, chuyện này cũng hay đấy chứ.
Nghĩ nghĩ hắn liền trả lời Diệp Chí Cần: "Mày viết theo ý mày đi, nhìn bọn nó nhắn làm der gì?"
Lần này hắn vừa trả lời thì Diệp Chí Cần lập tức nhắn tin lại.
"Má nó tao không viết được, tâm lý sụp đổ, viết thế nào cũng không đúng ý, mày bảo tao có nên viết mấy nhân vật nữ không?"
Nhạc Đông trả lời: "Viết đi, sao lại không viết? Đơn nữ chính là sao, chẳng lẽ đến chuột cũng phải là giống đực?"
"Có lý, thế thiết lập nhân vật chính của tao có lỗi gì không, ngón tay vàng có vấn đề sao?"
"Ngọa Tào, mày còn hỏi câu đó á, nhân vật chính không bình thường thì không bình thường vãi, lẽ ra mày phải trả lời nó thế này, người ta Tê Thông ngày ngày xe sang gái đẹp sống như tiên, còn mày thì mì gói xem phim tự thẩm, có hợp lý không?"
"..."
"Khá lắm, nghe mày nói tao ngộ ra rồi."
"Cái ngộ của mày chuẩn không đấy?"
"Mẹ mày sao cứ giống cái kiểu của thằng Âu Dương vậy, hỏi một câu cuối cùng, tình cảm tiến dần có phải là điểm trừ không??"
"Mày cái gì cũng hỏi tao, tao là Baidu toàn khoa hả?" Nhạc Đông bực dọc nói.
Diệp Chí Cần nhanh chóng trả lời: "Mày cứ nói được hay không đi, lôi thôi nhiều lời làm gì, đợi tao thành thần trấn áp Trung Nguyên 5 trắng, tao mời mày đi đại bảo kiện, để mày cũng giống Kiều Áo, trở thành đại bảo kiện chi vương."
Nhạc Đông: "..." Đối mặt với vấn đề của Diệp Chí Cần, Nhạc Đông đành bất lực nói: "Mày nghe qua chuyện cười này chưa?"
"Chuyện cười gì?"
"Mày còn không dám cưỡng ép, nói yêu ai, yêu cái đếu, yêu nó thì đi mà cưỡng nó đi."
"Tê, Đông Tử, tư tưởng của mày nguy hiểm quá đấy, có phải Tô đại giáo hoa nhà mày đối với mày thế không!!?"
"Đây chẳng phải là logic của chúng nó sao? Tình cảm cái thứ này, chẳng phải cứ phải tiến triển từng bước sao? Chẳng lẽ không phải là lên giường luôn sao? Đẻ con hết truyện luôn??"
"Ngọa tào, Đông Tử mày nói thâm sâu đấy, tao hiểu rồi, tự nhiên tao bùng nổ cảm hứng rồi, tao phải đi gõ chữ đây, không xem phim nữa, xem phim ảnh hưởng đến tốc độ tay của tao, bái bai!!"
Tống tiễn cái tên đáng ghét Diệp lão về xong, Nhạc Đông ngồi khoanh chân, bắt đầu đả tọa.
Khi hắn vừa nhập định thì chín chữ lớn màu vàng đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.
Chín chữ này hắn vẫn chưa nhìn rõ.
Mỗi chữ đều được đạo vận bao quanh.
Chín chữ này từ đâu ra??
Nhạc Đông mang theo nghi hoặc, tập trung tinh thần nhìn kỹ chữ thứ nhất.
Chữ thứ nhất dường như rõ ràng hơn chút, nhưng vẫn chưa thể hiện ra hết.
Đến khi Nhạc Đông tỉnh lại sau khi minh tưởng thì trời bên ngoài đã sáng hẳn.
Dưới trấn vọng lại tiếng rao hàng.
Hắn xem giờ thì cũng gần chín giờ, liền đứng dậy rửa mặt, rồi tinh thần phấn chấn đi về phía sở trị an trấn.
Đến sở trị an thì Hồ Tín Tuyết, Bạch Trạch Vũ đã ở trong phòng họp, nghe nói Nhạc Đông đến, Hồ Tín Tuyết liền cho người mời Nhạc Đông đến phòng họp.
Nhạc Đông vừa bước vào, Hồ Tín Tuyết liền cười nói với Nhạc Đông: "Trưởng khoa Nhạc anh không biết đấy thôi, sáng sớm nay, bên bộ phận khảo cổ đã lo lắng vội vàng đến làng Phạn Bồn rồi."
"Theo khảo sát ban đầu của bọn họ, chỗ kia có lẽ là lăng mộ táng y vật của tổ tiên Mãn Thanh Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chôn cất rất nhiều văn vật cướp được từ triều Minh, ngoài ra, trong đó có lẽ còn có giáp trụ và binh khí nữa."
"Phát hiện này đã làm kinh động các ban ngành liên quan của tỉnh, bọn họ đang trên đường đến đây, họ nhờ tôi cảm ơn anh đã bảo vệ nguyên vẹn khu cổ mộ, sau khi đào quật xong nhất định sẽ xin công cho anh với cấp trên."
Nhạc Đông cười nói: "Chẳng qua là trùng hợp thôi."
Hai người lại nói thêm vài câu, rồi Hồ Tín Tuyết lập tức đổi đề tài, trực tiếp chuyển sang vụ án Triệu Dân Sinh bị giết.
Hắn thuật lại chi tiết những manh mối mà tổ chuyên án tìm được cho Nhạc Đông nghe, rồi nói.
"Trưởng khoa Nhạc, đêm qua sau khi về, chúng tôi đã thẩm vấn Lưu Tiêu Hoa, hắn thề sống thề chết là không giết Triệu Dân Sinh, đến cả chuyện đi trộm mộ hắn cũng bảo chỉ là vô tình đi vào, chúng tôi kiểm tra hồ sơ thì hắn là một tên giảo hoạt."
"Lưu Tiêu Hoa? Ý anh là con ếch đểu ấy hả?"
"Đúng, Lưu Tiêu Hoa là tên thật của hắn, dựa theo những manh mối trước đây chúng ta tìm được thì kẻ tình nghi lớn nhất là Quách Nhảy Vào, người bị hại và vợ hắn là Mao Á Phương có quan hệ bất chính lâu dài, vì vậy hắn có động cơ gây án lớn nhất."
Nhạc Đông có thể khẳng định hung thủ giết người là Lưu Tiêu Hoa, còn có phải Quách Nhảy Vào không thì quá dễ, chỉ cần gặp hắn một chút là rõ.
Nhưng phá án đều cần chứng cứ, có phải hung thủ hay không thì đều phải dựa vào chứng cứ để loại trừ.
Nhạc Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Các anh chẳng phải đã thu hồi được hai con dao mổ heo ở nhà Quách Nhảy Vào rồi sao? Đưa cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra là sẽ biết thôi."
Bạch Trạch Vũ ở bên cạnh nói: "Đã đưa đi bộ phận kỹ thuật rồi nhưng chưa có kết quả."
"Có ảnh chụp dao mổ heo không?" Nhạc Đông hỏi.
Hồ Tín Tuyết đưa cho Nhạc Đông mấy tấm ảnh, Nhạc Đông cầm lấy xem xét, rồi lập tức lắc đầu nói: "Vết thương trên dao không khớp với vết thương trên người Triệu Dân Sinh, tôi đề nghị chuyển trọng tâm sang Lưu Tiêu Hoa, hung khí trên người Lưu Tiêu Hoa phù hợp với vết thương của Triệu Dân Sinh hơn."
Nghe Nhạc Đông nói vậy, Hồ Tín Tuyết vuốt cằm nói: "Nếu như là Lưu Tiêu Hoa, vậy động cơ giết người là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận