Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 548: Thiên lôi Phệ thể, tốt xấu đều có! (length: 8433)

Trong nước, bí mật chỉ huy trong tòa nhà lớn, nhân viên cũng đang khẩn trương điều động vệ tinh tìm kiếm thứ gì đó, vị lão giả đứng trước màn ảnh lớn mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Ở phía sau ông ta, những thủ lĩnh quân phục kia đều chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Bằng mọi giá phải tìm được Nhạc Đông, hắn là công thần của Cửu Châu, có công với toàn Cửu Châu, có công với toàn bộ người dân Cửu Châu."
Lão giả hạ lệnh, những người xung quanh lập tức cúi chào.
"Tuân lệnh, đại thủ lĩnh yên tâm, ta đã điều hai đội đặc nhiệm tiến vào đảo, chỉ cần cục trưởng Nhạc hắn... Hắn còn sống, chúng ta nhất định sẽ đưa được hắn về."
Nói đến câu cuối, tên thủ lĩnh quân phục kia lộ ra một tia bi thương.
Bọn họ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của Nhạc Đông là khi hắn bị thiên lôi đánh bay ra ngoài, lúc thiên lôi đánh trúng Nhạc Đông, tín hiệu vệ tinh liền bị mất.
Khi điều động vệ tinh khác giám sát thì Nhạc Đông đã biến mất không thấy.
Về việc hắn sống hay chết, đi đâu, không ai biết.
Vị lão giả tóc hoa râm đưa tay, mạnh mẽ đấm một quyền vào mặt bàn trước người.
"Từ hôm nay trở đi, cho ta vây quanh cái đảo bất hiếu đó, tuyên bố nhiệm vụ quân sự phong tỏa đảo, các đồng chí, chúng ta vẫn là quá khoan dung, chúng ta có thể cho hắn thời gian quay về, nhưng không thể quá dung túng chúng, quá chiều chuộng, sẽ nuôi ra con bất hiếu, phải nói cho bọn hắn biết, tổ quốc mẹ có thể tùy thời thu thập chúng."
"Rõ!"
Sau một tiếng ra lệnh, không khí khu vực ven biển trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Những chuyện này, Nhạc Đông không hề hay biết.
Lúc này, hắn từ trong hôn mê mở mắt ra, gắng gượng chống tay ngồi xếp bằng. Lúc này, trạng thái của hắn rất kỳ lạ, không thể nói là tốt, cũng không nói là xấu.
Sau khi quan sát bên trong cơ thể một hồi, hắn phát hiện thức hải của mình đã loạn thành một mớ, đài sen đã hoàn toàn sụp đổ, tiểu nhân trong thức hải cũng biến thành hư ảnh.
Thứ làm hắn bị thương không phải là thiên lôi mà là tam hồn của hắn.
Lúc đạp đổ Tỏa Long trụ, Nhạc Đông đã bức tam hồn của mình ra ngoài, bám vào người giấy.
Loại cấm pháp đạo môn dùng trong chốc lát này, đối với bản thân sẽ gây tổn thương lớn, không phải vạn bất đắc dĩ Nhạc Đông cũng sẽ không dùng pháp môn này, nhưng lúc ấy hắn không còn lựa chọn nào khác.
Vốn dĩ, Nhạc Đông có công đức hộ thể, cho dù dùng cấm pháp này, tối đa cũng chỉ bị thương nhẹ, không đến mức bị thương như vậy, nhưng mấu chốt nhất là, tam hồn của hắn bám vào con rối giấy để hỗ trợ đạp đổ Tỏa Long trụ, khi thiên lôi giáng xuống đã đánh trúng đồng trụ, liên lụy tam hồn Thiên Địa Nhân của hắn đều phải chịu trọng thương.
Một đòn này, suýt chút nữa đã lấy mạng Nhạc Đông.
Cũng may hắn có công đức hộ thể, tam hồn dù bị thương nhưng không đến mức bị thiên lôi hủy diệt.
Chỉ có điều bây giờ hắn, tạm thời không thể điều động lực lượng trong thức hải, cần công đức chữa trị, nếu muốn thi triển thủ đoạn Huyền Môn, sẽ phải như người bình thường, đốt cháy mệnh số.
Đương nhiên, sau khi bị thiên lôi đánh trúng, Nhạc Đông cũng không chỉ bị thương, hắn cũng nhận được một số lợi ích, tam hồn của hắn sau khi được thiên lôi rèn luyện, dường như đã sinh ra một số biến hóa kỳ lạ, biến hóa cụ thể thế nào thì Nhạc Đông không thể nói rõ, nhưng hắn biết, biến hóa này chắc chắn là chuyện tốt.
Ngoài ra, nhục thân của hắn sau khi bị thiên lôi đánh vào người, hắn phát hiện nhục thân mình đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, tuy rằng bị đánh đến đen như than cốc, nhưng Nhạc Đông phát hiện sức mạnh nhục thân của mình càng thêm tinh thuần, chỉ là, do thiên lôi rèn luyện, thân thể hắn đang ở trong trạng thái gần như sụp đổ.
Sau khi bị thiên lôi đánh, Nhạc Đông bị hất văng ra xa, liền phát hiện thân thể không ổn, hắn không dám ở lại, thừa dịp chút sức lực cuối cùng, trực tiếp trốn vào vùng núi Trung Bộ, cuối cùng mới ngất đi bên một con suối nhỏ.
Thiên lôi đã làm cho quần áo thậm chí đồng hồ quân dụng của hắn bị nát tan, cả điện thoại cũng bị thiên lôi hóa thành tro bụi.
Cũng may hắn có Càn Khôn giới.
Sau một hồi điều tức, nhục thân Nhạc Đông hồi phục đầu tiên, màu đen cháy trên người hắn hoàn toàn biến mất, sau khi màu đen biến mất, cơ thể Nhạc Đông lại lộ ra vài phần trong suốt, lúc này da của hắn ôn nhuận như ngọc, tinh tế đến mức, cho dù là phụ nữ nhìn thấy cũng phải ghen tị.
Nếu để Tô Uyển Nhi nhìn thấy, chắc chắn sẽ hỏi dồn Nhạc Đông làm sao mà có làn da đẹp như vậy.
Nhạc Đông đột nhiên hiểu ra.
Phá rồi lại lập, đưa vào chỗ chết mà tái sinh.
Từ trước đến giờ, hắn đi quá thuận lợi, gần đây mới gặp một chút khó khăn trắc trở.
Không thể xem thường anh hùng thiên hạ.
Ở một hòn đảo của Thiên Sư phủ thôi đã khiến hắn thân tàn ma dại như vậy, đừng quên, Cửu Châu có mười đại động thiên, mỗi một động thiên phúc địa đều có một đại phái.
Lấy quần áo từ trong Càn Khôn giới ra mặc vào, Nhạc Đông phân biệt phương hướng, không có điện thoại, không có đồng hồ quân dụng, lúc này hắn chỉ có thể dựa vào mặt trời mọc để xác định phương hướng.
Hắn thở dài, sớm biết vậy nên bỏ điện thoại vào trong Càn Khôn giới.
Nhưng, để ở trong Càn Khôn giới, điện thoại không có cách nào kết nối với tín hiệu bên ngoài.
Càn Khôn giới là một thế giới riêng, điện thoại để trong đó tương đương với đặt ở một không thời gian khác, bên trong không có trạm phát sóng gì cả.
Sau khi thu dọn xong, Nhạc Đông lại điều chỉnh ngũ quan một hồi, vốn hắn còn định đi Bắc Rêu làm một việc, nhưng xem tình hình bản thân hiện tại, hắn tạm thời không có cách nào lại đi bên đó làm chuyện mình muốn, chỉ có thể đợi lần sau.
Hơn nữa, hắn nhất định phải về Bát Mân trong hôm nay, để đối phó với cơn bão sắp xảy ra.
Lần này, tuyệt đối không thể thất bại, nếu không, đối với Cửu Châu đại địa mà nói, sẽ là một tai họa kéo dài hàng ngàn, hàng vạn năm.
Việc xả thải nước ô nhiễm phóng xạ, không phải là chuyện đùa.
Hạt nhân phóng xạ, có thể khiến người dân ven biển vô tình mắc đủ loại ung thư.
Sau khi xác định phương hướng, Nhạc Đông liền đi về hướng trong trí nhớ, vừa đi vài bước, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Mã đạo hữu, Mao đạo hữu, các ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách đưa các ngươi ra ngoài, các ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi liên lạc với bạn bè, để họ lái xe tới, đưa các ngươi ra bến tàu, sau đó ta lại tìm cách nhờ thuyền lậu đưa các ngươi đi sang Cửu Châu đại lục."
Mao Cầu Sinh hắt hơi một tiếng, "An đạo hữu, ngươi đừng lo lắng, ba cái đồ lặt vặt này, còn không để vào mắt ta và lão bà ta, ta tùy tiện ném lá bùa là có thể thu thập được chúng."
"Ngươi câm miệng cho ta, ai là lão bà của ngươi? Với cả, ngươi cho rằng đám người Thiên Sư phủ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? An đạo hữu, ngươi cũng phải cẩn thận, bây giờ Thiên Sư phủ chắc chắn đang phát điên, nếu không, ngươi theo chúng ta đến Hồng Kông đi."
"Ta? Đi kiểu gì? Các ngươi đừng lo lắng, dù sao thì đảo này cũng có luật pháp, đám người Thiên Sư phủ dù điên cuồng thế nào cũng không dám công khai làm gì ta."
"Bọn chúng có thể không công khai làm gì ngươi, nhưng An đạo hữu ngươi chẳng lẽ quên, Huyền Môn có cả đống cách để giết một người nhà mà không bị luật pháp phát hiện?"
An Thế Bình vừa dứt lời thì Nhạc Đông từ chỗ ẩn mình đi ra.
Khi ba người thấy rõ là Nhạc Đông thì đều mừng rỡ.
"Tuyệt quá, tiền bối, ngài còn sống, ta đã biết ngài sẽ không sao mà."
An Thế Bình nước mắt giàn giụa, reo hò lên.
Bị một người lớn tuổi hơn mình gần gấp đôi gọi là tiền bối, Nhạc Đông có chút xấu hổ, đang lúc hắn định mở miệng thì, đột nhiên nhíu mày.
Có người tới!
Số lượng không ít!
(Đừng thưởng cho ta các đại lão, ta thật không có thời gian thêm chương đâu, ban ngày phải đi làm, ban đêm còn phải ứng phó việc bị ông chủ tùy thời gọi, ô ô ô!).
Bạn cần đăng nhập để bình luận