Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 190: Chết không nhắm mắt, mới phát hiện! (length: 8079)

Trên nền đất, tấm bìa cứng đặt bên trên lại bốc lên oán khí màu đen, Nhạc Đông đi tới, lật tấm bìa cứng lên, bên dưới là một chiếc dây giày, nó cuộn tròn lại, rơi trong kẽ hở của tấm bìa cứng.
Nhạc Đông nhìn tấm bìa cứng, vẻ mặt suy tư.
Hướng Chiến thấy Nhạc Đông đang tìm kiếm đồ vật, định cùng lục soát, thì thấy Nhạc Đông đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Tìm được gì rồi sao?"
Hướng Chiến hỏi.
Nhạc Đông lấy trong túi ra một chiếc túi đựng chứng cứ, cẩn thận cất hai sợi tóc vào túi, rồi lại dùng chiếc túi này đựng sợi dây giày.
"Ta nghĩ, ta biết hung thủ là ai rồi!"
Hướng Chiến kinh ngạc, dù biết Nhạc Đông không thể dùng lẽ thường để đánh giá, nhưng chuyện này cũng quá mức rồi, đi lòng vòng một chút mà đã khoá được hung thủ.
Không có camera giám sát, không có đặc điểm nhận dạng của hung thủ, chỉ biết là hung thủ là một gã đeo kính trắng trẻo thư sinh, làm sao hắn biết hung thủ là ai?
"Hướng đội, ngươi cứ mang Đại Long về nuôi, chờ phá án rồi, chúng ta nghĩ cách giải quyết chuyện của Đại Long."
"Còn ngươi thì sao?"
"Ta đi tâm sự với hung thủ."
Hướng Chiến: "..."
Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy được, có gì thì gọi cho ta ngay, còn nữa, ngươi tuyệt đối đừng học Bạch Mặc."
Nhạc Đông đưa manh mối đã thu thập được cho Hướng Chiến, cười nói: "Ngươi cứ yên tâm."
Hướng Chiến dẫn Diêu Đại Long rời đi, lúc đi còn có chút ồn ào.
Diêu Đại Long nhất quyết không đi với Hướng Chiến, nó muốn đi theo Nhạc Đông, cuối cùng, sau khi được Nhạc Đông hứa hẹn, Diêu Đại Long mới chịu theo Hướng Chiến rời đi.
Đợi Hướng Chiến đi rồi, Nhạc Đông đi xuống lầu, hắn không đến thôn Diêu gia mà đi vòng qua lán, theo quốc lộ đi thẳng về phía huyện thành.
Vào huyện không bao xa, Nhạc Đông đã khoá mục tiêu cần tìm.
Một quán cà phê tên Thấm Uyển.
Quán đang mở cửa, Nhạc Đông đẩy cửa đi vào.
Lúc này quán không có mấy người, tại quầy bar, hai nhân viên đang xem phim trên điện thoại.
Thấy Nhạc Đông vào, hai người vội bỏ điện thoại xuống, một nhân viên tiến đến, Nhạc Đông nhìn vào bảng tên trước ngực nàng, Tiền Tiểu Phân.
"Chào anh, anh muốn dùng gì không ạ? Anh có thể quét mã trên điện thoại để đặt món."
Nhạc Đông gật đầu, tiện tay lấy điện thoại gọi một ly cà phê.
"Ông chủ của các cô có ở đây không?"
"Ông chủ không có ở đây, anh tìm ông chủ có việc gì không?"
"Cũng không có gì, nghe nói cà phê chỗ ông ấy ngon, muốn đến thử chút thôi."
"Anh đẹp trai có gu đó, cà phê của ông chủ chúng tôi ngon thật, mà chúng tôi pha cũng được lắm đó, chúng tôi dùng cà phê hạt xay tại chỗ, vị chắc chắn là chuẩn luôn."
"Vậy ông chủ các cô khi nào có ở đây?" Nhạc Đông hỏi.
"À ông ấy, thường thì ở lầu trên của quán, mà mấy hôm nay ông ấy về nhà rồi nên không có ở đây."
"Vậy, gói cho tôi ly cà phê mang đi!"
"Dạ được ạ!"
"Đúng rồi, chỗ các cô có toilet không?"
"Có ạ, toilet trên lầu hai, anh lên rẽ phải là tới."
Nhạc Đông đứng dậy đi lên lầu hai.
Khi vừa đến cầu thang, Nhạc Đông dừng lại, anh vừa dùng điện thoại truy cập vào hệ thống an ninh, tìm ra hộ khẩu của Triệu Vận Thịnh, và tên con trai của lão ta.
Anh quay sang hỏi cô nhân viên tên Tiền Tiểu Phân: "Ông chủ của các cô có phải là tên Triệu Bân không?"
"Đúng ạ." Tiền Tiểu Phân gật đầu.
Sau khi biết đáp án, Nhạc Đông trăm phần trăm khẳng định đã tìm đúng hung thủ.
Hung thủ chính là Triệu Bân, con trai của Triệu Vận Thịnh.
Trước đó, Nhạc Đông chỉ là hoài nghi.
Bây giờ, anh đã chắc chắn Triệu Bân là hung thủ của vụ án giết người phi tang xác lần này.
Nếu chỉ dựa vào địa điểm phi tang xác, thì chưa đủ chứng minh hung thủ là con trai của Triệu Vận Thịnh.
Nhưng những gì sau đó phát hiện, đã khiến Nhạc Đông chú ý đến Triệu Bân.
Ở trong lán trên công trường, Nhạc Đông phát hiện tấm bìa cứng trải dưới đất không phải là vật liệu xây dựng, mà là thùng đựng cà phê hạt.
Tất nhiên, chuyện này chẳng nói lên điều gì.
Mấu chốt là sợi dây giày mà Nhạc Đông tìm thấy trong kẽ hở của tấm bìa, trên dây giày bốc lên nồng đậm oán khí.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ bỏ qua, nhưng Nhạc Đông thì không.
Anh có pháp nhãn, liếc mắt là biết sợi dây này là hung khí, là công cụ Triệu Bân dùng để siết cổ người bị hại.
Biết hung thủ là ai rồi, Nhạc Đông quyết định đến nói chuyện với Triệu Bân trước.
Anh muốn xem có thể tìm được manh mối gì về kẻ đứng sau từ chỗ Triệu Bân hay không.
Sau khi lên lầu hai, Nhạc Đông không đi vào toilet, mà đi thẳng đến căn phòng đang đóng kín.
Nhìn giày dép để ngoài cửa, thì đây hẳn là nơi ở thường ngày của hung thủ, ngoài ra, đây cũng là hiện trường vụ án thứ nhất.
Bởi vì, qua khe cửa, Nhạc Đông cũng nhìn thấy nồng đậm oán khí đang tràn ra.
Hiện trường vụ án thứ nhất đã tìm thấy, hung khí giết người cũng đã có, còn về động cơ giết người, thực ra cũng có.
Triệu Bân đã ly hôn, nguyên nhân ly hôn là vợ ngoại tình.
Điều này cũng có thể là nguyên nhân chính Triệu Bân giết người.
Nếu Nhạc Đông không đoán sai thì, những người Triệu Bân giết đều là phụ nữ ngoại tình.
Nhạc Đông đẩy cửa phòng ngủ của Triệu Bân.
Phòng ngủ rất tối, rèm cửa dày che kín ánh nắng, điều hòa vẫn đang bật, liên tục làm mát.
Nhạc Đông tùy ý đảo mắt một lượt, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.
Ấn sâu trong mắt anh là bốn đạo oan hồn nữ nhân.
Không sai, không phải là ba, mà là bốn đạo!
Xem ra trong căn phòng này không chỉ có ba mà là bốn người đã chết.
Nhạc Đông lấy găng tay và bao bọc giày ra rồi thay vào, sau đó bật đèn.
Mặc dù anh có thể nhìn trong bóng tối, nhưng có đèn thì tội gì không dùng?
Bật đèn lên, Nhạc Đông thấy trên giường lớn vương vãi lộn xộn quần áo của phụ nữ, nội y, tất chân, váy...
Nhìn kiểu dáng thì, đều là đồ của những cô nàng sành điệu.
Nếu Nhạc Đông đoán không sai thì, những người bị hại này đều là những người thường đến quán cà phê uống cà phê.
Ở huyện An Đông này, có những cô nàng thích uống cà phê thì thu nhập cũng không tệ.
Nhạc Đông quan sát kỹ lưỡng một lát, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Dưới gầm giường Triệu Bân, anh nhìn thấy một thi thể nữ giới trần truồng.
Gương mặt người phụ nữ dữ tợn, mắt trợn tròn.
Trên cổ có một vết hằn dây rất sâu.
Nhạc Đông nhớ đến sợi dây giày được phát hiện trên lầu hai ở công trường.
Trong lòng anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Triệu Bân mang dây giày lên lầu hai của công trường, có lẽ không phải là ngẫu nhiên, mà là đã có ý định giết Lưu tỷ!
Nhạc Đông càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nếu đúng là như vậy, thì phải chăng đường cong màu lục trên đầu Lưu tỷ còn có một tầng nghĩa khác? Biểu thị nàng đã bị kẻ si tình nhắm đến và đang trong nguy hiểm bị giết?
Ngày nào Nhạc Đông cũng gặp gỡ rất nhiều người, trong đó hẳn phải có người ngoại tình, nhưng anh không thấy ai có khí tức màu xanh lục trên đầu cả.
Vậy, pháp nhãn của Nhạc Đông có lẽ vừa mở ra một công năng mới!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận