Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 354: Thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm cũng không thể nhẫn (length: 7931)

Bạch Mặc không nói thêm lời nào, hắn trực tiếp ngồi vào trước máy vi tính của mình.
Lập tức, ngón tay bắt đầu gõ bàn phím cực nhanh, tốc độ nhanh đến mức trên bàn phím chỉ còn lại bóng mờ ngón tay hắn, trước mặt hắn, màn hình máy vi tính chuyển đổi cực nhanh, hết cái này đến cái khác, khiến người ta hoa mắt.
Bạch Trạch Vũ đứng canh sau lưng Bạch Mặc, im lặng không nói.
Bên này, Chu Toàn ra khỏi văn phòng liền bấm số điện thoại của Đường Chí Cương.
Chuông reo rất lâu, điện thoại không ai nghe máy.
Chu Toàn nhíu mày, hắn đi về phía xe của mình, quyết định tự lái xe đến chỗ Đường Chí Cương một chuyến.
Ngay khi hắn chuẩn bị lên xe thì, điện thoại của Đường Chí Cương gọi lại.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Chu xử à, ta vừa mới thay tã cho đứa nhỏ xong, à mà Chu xử, Nhạc lão đệ ra ngoài làm nhiệm vụ sao còn chưa về, chuyện lần trước ta còn chưa kịp cảm ơn hắn, dạo này ta gọi điện thoại cho hắn đều không liên lạc được, hắn đi đâu vậy?"
Chu Toàn trầm giọng nói: "Đường tổng, tôi gọi cho anh là muốn nhờ anh giúp một chuyện?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi lập tức nghe Đường Chí Cương cười nói: "Tôi nói Chu xử à, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh dùng từ 'nhờ' đấy, tôi thật tò mò anh rốt cuộc có chuyện gì, mà có thể khiến anh phá vỡ nguyên tắc không bao giờ nhờ vả ai của mình bao nhiêu năm nay."
"Anh ở bên Miến Điện có phải cũng có sản nghiệp không?"
"Hả? Chỉ chút ít sản nghiệp thôi, không đáng nhắc đến."
"Anh đừng khiêm tốn nữa, tôi nghe nói bên Miến Điện nhiều người đều nhờ vào sản nghiệp của anh để kiếm cơm đấy, tôi muốn nhờ anh một việc, có thể để người bên chỗ anh đến Miến Bắc giúp chúng tôi giải quyết chút chuyện không?"
"Miến Bắc? Bên đó không phải nơi tốt đẹp gì đâu, tôi có làm ăn với mấy lực lượng vũ trang địa phương ở bên đó, nhưng cũng chỉ là làm ăn thôi, bình thường không có qua lại gì nhiều." Đường Chí Cương tuy không từ chối, nhưng trong lời nói đã làm rõ mối quan hệ của mình với bên đó.
Tuy có làm ăn, nhưng chưa nói đến giao tình gì, đây chính là cách từ chối khéo, trên thực tế, không phải Đường Chí Cương không giúp, mấu chốt là ở bên Miến Bắc, mạng lưới quan hệ của hắn thực sự chỉ dừng ở mức này.
Nghe đến đây, Chu Toàn thất vọng thở dài một tiếng.
"Thôi được, tôi nghĩ cách khác."
"Sao vậy Chu xử, Tây Nam chúng ta với Miến Bắc đâu có sát vách, hệ thống trị an bên ta cũng không liên quan gì đến bên đó mới phải..." Nói còn chưa dứt lời, Đường Chí Cương như nghĩ ra điều gì đó, hắn lại lên tiếng: "Chẳng lẽ???"
Chu Toàn nói: "Không sao, tôi sẽ nghĩ cách khác, làm phiền Đường tổng."
"Chờ một chút, có phải là liên quan đến Nhạc lão đệ không?" Đường Chí Cương không phải người tầm thường, hắn có thể đưa công việc làm ăn từ khu vực Hoa Nam lan đến các nước Đông Nam Á, dựa vào không chỉ có tiền vốn mà còn là cái đầu thông minh hơn người.
Có thể khiến Chu Toàn phá vỡ nguyên tắc để đi nhờ vả người khác thì việc đó hoặc người đó chắc chắn không tầm thường, cộng thêm việc Nhạc Đông gần đây không liên lạc được, Đường Chí Cương liền lập tức liên kết hai việc này lại.
Nghe Đường Chí Cương truy hỏi, Chu Toàn không trả lời thẳng vấn đề của hắn, tung tích của Nhạc Đông là bí mật, không thể tiết lộ cho người ngoài.
"Việc này liên quan đến bí mật, tôi không thể nói, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết."
"Chu xử, anh ở đâu, tôi đến tìm anh ngay!" Đường Chí Cương trong nháy mắt đã hiểu ra, tim hắn như đánh thót một cái, quả nhiên Nhạc lão đệ gặp phiền phức, hắn không nói hai lời, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Tôi ở tổ trọng án của tỉnh cục."
"Chờ tôi 20 phút!"
Nói xong, Đường Chí Cương liền cúp điện thoại, lập tức, hắn vội vàng thay quần áo, thấy hắn như vậy, Tô Minh Diễm một bên đang ôm đứa con nhỏ nghi ngờ hỏi: "Anh gấp gáp thế này là muốn đi đâu?"
"Nhạc lão đệ hình như gặp chuyện rồi, tôi phải qua xem thế nào."
"Cái gì? Vậy anh còn không mau lên, còn lề mề ở đây..."
Nếu là bình thường, Đường Chí Cương nhất định sẽ trêu ghẹo vợ mình một phen, nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không có tâm trạng đùa cợt, Nhạc Đông đối với gia đình bọn họ mà nói, ân tình đó nói là tái tạo cũng không quá đáng.
Nếu như không có Nhạc Đông, hắn Đường Chí Cương cho dù có nhiều tiền hơn nữa, giờ cũng đã cửa nát nhà tan rồi.
Bởi vậy, chuyện của Nhạc Đông, chính là chuyện của Đường Chí Cương hắn!
Dưới sự thúc giục của Tô Minh Diễm, Đường Chí Cương nhanh chóng thay quần áo, gọi lái xe đến chỗ Chu Toàn.
Trên đường, hắn đã bắt đầu gọi điện thoại, hết cuộc này đến cuộc khác!
...
Ở phương xa Miến Bắc, Nhạc Đông không hề biết những chuyện này, hắn đến được văn phòng tòa nhà thì cũng vừa lúc là giờ ăn trưa.
Tổ trưởng đang dẫn người vây quanh bàn làm việc ăn cơm hộp.
Bởi vì thành tích công việc của bọn họ sau một ngày một đêm đã đạt tới 300 vạn, cho nên cả tổ bọn họ đều được tuyên dương khen thưởng, trên biểu ngữ ở đại sảnh làm việc đều đang chạy chữ ca ngợi thành tích của bọn họ, ngay cả bữa cơm trưa, khu vực nhà ăn cũng cho bọn họ sắp xếp các món ăn phong phú như thịt kho tàu, vịt om cổ...
Tổ trưởng hiện giờ gọi là hả hê thấy rõ.
Hắn như thấy trước được tương lai tươi đẹp mình được thăng chức tăng lương làm tổng giám đốc cưới mỹ nữ giàu có.
Khi Nhạc Đông bước vào thì, tổ trưởng liếc mắt liền thấy hắn, vốn định đi qua khoe khoang với Nhạc Đông một phen, nhưng suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy thôi được rồi, tên này với Hoa Vô Lậu bây giờ đang là người thân cận của chủ tịch.
Hắn vẫy tay với Nhạc Đông, lớn tiếng nói: "Điền Đông bên này, anh có lộc ăn đấy, vừa về liền gặp ngay tổ chúng ta được thêm đồ ăn, lại đây, ở đây còn phần ăn cho hai người các anh."
Một tiếng gọi này của tổ trưởng, khiến những người đói bụng trong đại sảnh làm việc nhìn lại đầy hâm mộ, rất nhiều người thậm chí mắt còn như tóe ra lửa xanh.
Không có thành tích công việc, mỗi ngày chỉ ăn chút rau cải trắng nấu canh nhạt nhẽo, đừng nói thịt, đến cả chút dầu mỡ cũng không có, vậy bảo bọn họ chịu sao cho nổi.
Nhạc Đông cũng vừa vặn có chút đói bụng, cũng không khách khí, sải bước đi tới.
Ăn cơm trước đã, rồi mới tính sau, không gấp được.
Hắn vừa đến, tươi cười hớn hở nói với tổ trưởng: "Lãnh đạo anh thật sự quá tốt, mà lãnh đạo này, tôi nói anh làm sao rồi?"
Tổ trưởng nghe xong, lập tức nhỏ giọng nói: "Tôi đã cho người đưa cái thằng họ Tào đó vào lò mổ rồi."
Nhạc Đông hài lòng gật đầu, "Làm tốt lắm, lát nữa tôi sẽ nói tốt vài câu cho anh trước mặt chủ tịch."
Tổ trưởng nghe xong, cười như nở hoa, xem ra vận may của mình cuối cùng cũng đến.
Nhạc Đông nhận hộp cơm tổ trưởng đưa qua, vừa mở ra đã muốn ăn ngay, nhưng khi thấy rõ món ăn trong hộp cơm thì, hắn lúc này cứng đờ.
"Sao thế, hôm nay đồ ăn ngon đó chứ, có món vịt om cổ, còn có thịt kho tàu, cắn một miếng ngập mồm dầu mỡ nha."
Nhạc Đông: "..."
Mẹ nó, bây giờ ta hận không thể đấm chết ngươi, đây mẹ nó là món vịt om cổ, rõ ràng đây là cái đầu chuột Mickey mà, ngươi mẹ nó nói với ta đây là vịt om cổ, khinh ta chưa từng thấy chuột Mickey chắc?
Nhạc Đông thả hộp cơm xuống, bẻ tay răng rắc.
"Lại đây, lại đây lại đây, ngươi xem cái này là cái gì?"
Tổ trưởng nghi hoặc nhìn qua, "Đây là đầu cổ vịt đó, còn có thể là cái gì nữa?"
Nhạc Đông cảm giác IQ của mình đang bị chà đạp một cách tàn nhẫn, đệch, chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy?
Thằng chó má này, quá đáng lắm rồi, vậy mà dám gọi chuột Mickey là vịt, ông đây có thể nhịn, bà đây cũng không thể nhịn được!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận