Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 236: Cùng Eco hôn, Mai trôi qua! (length: 8156)

Nhạc Đông vừa đá văng cửa, đã thấy có người đang cầm ống tiêm chĩa vào mình định tiêm, cũng có người dùng đồ vật đặc chế đang hút.
Nghe tiếng cửa bị phá, tất cả mọi người hoảng loạn nháo nhào, trong đó một người, cầm hai gói đồ vật màu trắng dạng bột chạy về phía cửa nhà vệ sinh.
Chưa ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy, Nhạc Đông vừa nhìn đã biết mình đụng phải ổ độc.
Không những tụ tập hút chích chất cấm, mà còn có người đang mua bán chất cấm.
Tại Cửu Châu, hít thuốc phiện là vi phạm pháp luật, còn ma túy thì càng là tội chết, thấy người kia muốn xông vào nhà vệ sinh phi tang bột trắng.
Nhà vệ sinh ngay chỗ cửa vào, người đang cầm hai gói bột trắng không ngờ Nhạc Đông tới nhanh như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị, hắn đâm sầm vào Nhạc Đông.
Mở chế độ tặng đầu người sao?
Với loại thức ăn đưa tới cửa này, Nhạc Đông đương nhiên không khách sáo, thuận tay vừa chạm vào vừa nhấn một cái, đầu người kia liền thân mật tiếp xúc với mặt tường.
"Rầm" một tiếng vang giòn, người xông tới gọn gàng hôn mê bất tỉnh.
Nhạc Đông nhéo nhéo ngón tay, hắn phát hiện, mình có vẻ thật thích cảm giác này, nhẹ nhàng đơn giản mà xúc cảm, giòn!
Mọi người bên trong đang rối loạn, thấy rõ người tới rồi thì nhao nhao trấn tĩnh lại.
Người đến chỉ có một, hơn nữa còn là một thanh niên.
Một người mặt khô gầy, sắc mặt đen xì đi về phía trước, hắn mặc một chiếc áo thun đen, áo thun treo trên thân thể gầy gò của hắn, trống rỗng, nhìn như bộ xương khô.
Nhạc Đông liếc hắn một cái, thật lòng mà nói, Nhạc Đông không nhận ra những người lớn tuổi này, nếu chỉ nhìn từ hình dáng, người này tối thiểu cũng phải 40 tuổi, nhưng... Đám nghiện ngập này thật khó phân biệt, rất có thể hắn chỉ chưa tới 30.
Người này đi lên phía trước, không nói hai lời, cầm ống tiêm định đâm vào người.
Nhạc Đông bị một hành động này của hắn làm cho có chút ngơ ngác, anh bạn này muốn làm gì? Ngay trước mặt nhân viên trị an lại còn tiêm chất cấm.
Không ngờ người kia lại đảo ngược thao tác, trực tiếp hút một ống máu của mình ra, rút máu xong, người kia giơ ống tiêm trong tay lên.
"Tiểu lão đệ, không dám giấu giếm, lão ca ta toàn thân bệnh, HIV có, giang mai ta cũng có, ngươi nếu thức thời thì coi như chưa thấy chúng ta, để chúng ta đi, nếu không thì cá chết lưới rách, ta mạng nát một con, ngươi dáng dấp soái còn tiền đồ rộng mở, không cần thiết cùng kẻ có ngọc như ta đây đụng đầu vào nhau."
Ách! ! !
Nhạc Đông xem như hiểu, đây chính là truyền thuyết trong giới, đã từng "kết hôn" với HIV và "trải qua" giang mai, khá lắm, dám uy hiếp cả mình.
Nếu đổi lại người khác, có lẽ sẽ cân nhắc tình cảnh một chút, dù sao HIV chỉ cần lây một phát là cả đời tàn.
Nhưng, bọn hắn đang đối mặt với Nhạc Đông.
Đừng nói là dùng máu có HIV ra dọa hắn, có là cầm hỏa khí Nhạc Đông cũng không sợ.
Tên mặt đen gầy gò này căn bản không biết mình đang đối mặt với loại quái vật nào, hắn cảm thấy chiêu này của mình trăm phát trăm trúng, chắc chắn có thể khiến chàng thanh niên kia chùn bước, dù sao ai mà không sợ bệnh AIDS chứ?
Trước kia hắn ra ngoài đòi nợ giúp người, bị chủ nợ chẹn ở nhà mấy ngày, sau đó tự bộc lộ thân phận HIV của mình, mấy chủ nợ đó không ai không ngoan ngoãn đưa tiền.
Dù sao, ai cũng không muốn bản thân hoặc người nhà nhiễm phải thứ đồ này.
Nhạc Đông liếc tên mặt đen gầy gò kia một chút, căn bản chẳng buồn để ý.
Hắn nghiêm giọng nói: "Các ngươi đã bị bao vây rồi, nam thì ngồi xổm bên trái, nữ ngồi xổm bên phải, tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống cho ta."
Thấy Nhạc Đông căn bản không thèm để ý đến hắn, tên mặt đen gầy gò liền nổi giận, hắn cầm ống tiêm giơ lên, mở miệng uy hiếp lần nữa.
"Tiểu lão đệ, ta khuyên ngươi đừng không biết tốt xấu, ngươi tưởng rằng HIV có lớp chẹn kim tiêm là không sợ sao? Lớp chẹn đó có tỷ lệ thất bại, ta khuyên ngươi lần cuối, đừng làm cuộc đời tốt đẹp của mình lụi tàn ở đây."
"Ồn ào!"
Nhạc Đông phẩy tay, cũng chẳng thấy hắn động tác thế nào, ống tiêm trong tay tên mặt đen gầy gò đối diện bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, cắm thẳng lên mặt hắn.
"A!"
Tên mặt đen gầy gò vừa kêu đau được nửa tiếng thì, Nhạc Đông đã gọn gàng đè đầu hắn xuống tường.
Tên vừa còn gào thét đã vui vẻ hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, những người khác trong phòng cuối cùng đã hiểu ra, chàng trai nhìn vô hại trước mắt này trên thực tế là một con bạo long, hai tên đồng bọn nằm dưới chân hắn là bằng chứng rõ ràng nhất.
Từng người một thành thành thật thật nghe theo lời Nhạc Đông, ôm đầu ngồi xuống.
Nhạc Đông hài lòng gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Thiên Dương.
Nhận được điện thoại của Nhạc Đông, Hoa Thiên Dương lập tức sắp xếp người tới nhà khách vui mừng, mà chính hắn, còn đích thân chạy tới.
Chờ bọn họ đến áp giải người xong, Nhạc Đông lúc này mới nhớ ra Tào Sở Tiêu, liền cùng các nhân viên trị an chạy đến hỗ trợ lục soát toàn bộ nhà khách.
Kết quả, nhà khách vui mừng không phát hiện dấu vết Tào Sở Tiêu.
Người đi đâu rồi?
Tài xế nói đám người bọn họ vào nhà khách vui mừng, chẳng lẽ là trong lúc mình đến bọn hắn đã rời đi rồi?
Nhạc Đông nhíu mày, hắn lập tức xuống lầu.
Hoa Thiên Dương đang ở dưới lầu chỉ huy nhân viên tiến hành lục soát triệt để nhà khách, thấy Nhạc Đông xuống, hắn vẫy tay với Nhạc Đông.
"Nhạc trưởng khoa bên này."
"Hoa cục, bà chủ nhà khách đâu?"
Nhạc Đông quan sát mấy lần, không thấy bà chủ nhà khách.
Hoa Thiên Dương nói: "Chúng tôi tới thì, bà chủ nhà khách không có ở đây."
Bà bác chủ nhà khách kia đoán chừng là chuồn mất rồi.
Nhạc Đông nhíu mày, hắn nói với Hoa Thiên Dương: "Hoa cục, có thể cho nhân viên đưa tôi đi mấy cửa hàng xung quanh đây xem camera giám sát được không?"
Hoa Thiên Dương gật đầu, hắn tự mình đưa Nhạc Đông đến một cửa hàng, thật trùng hợp, camera giám sát của cửa hàng này vừa hay có thể nhìn thấy cổng nhà khách vui mừng.
Khi Hoa Thiên Dương đưa giấy chứng nhận ra, ông chủ không nói hai lời, mở máy tính lên xem camera.
Nhạc Đông kéo thời gian về trước một tiếng, sau đó mở tua nhanh lên 8 lần.
Hắn ngưng thần nhìn video, một lát sau, hắn nhấn phím cách, dừng hình lại.
Tào Sở Tiêu xuất hiện trong khung hình, vì là ban đêm, thêm vào camera giám sát không được tốt, cho nên, hình ảnh hơi mơ hồ.
Dù có hơi mơ hồ, Nhạc Đông vẫn nhìn ra Tào Sở Tiêu không bình thường.
So với hồi ở ký túc xá, Tào Sở Tiêu lúc này mặt mày ảm đạm, tựa hồ còn mang theo vẻ hoảng sợ.
Nhạc Đông giảm tốc độ lại, tiếp tục xem giám sát.
Từ trong camera, Tào Sở Tiêu bị hai nam một nữ kẹp ở giữa, bọn hắn có vẻ đang đề phòng Tào Sở Tiêu trốn thoát.
Bọn họ vào nhà khách, sau 5 phút thì lại ra, lập tức biến mất trong camera giám sát.
Nhạc Đông nhíu mày.
Lão Tào này mặc dù hơi thích ba hoa, nhưng người cũng không tệ.
Hắn đây là gây họa, chọc vào hạng người không nên chọc sao?
Với cái đức hạnh của lão Tào, đúng là có khả năng.
Hoa Thiên Dương một bên nói: "Nhạc trưởng khoa, anh phát hiện ra cái gì sao?"
"Đây là bạn tốt của tôi hồi đại học, tôi nghi ngờ cậu ấy bị người bắt cóc rồi."
"Bắt cóc?" Hoa Thiên Dương lập tức nghiêm túc.
Đây không phải là một vụ án bình thường, nếu thật sự là bắt cóc, đó là vụ án hình sự rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận