Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 375: Có một số việc, cũng đến nên nói cho ngươi thời điểm! (length: 7742)

Lãnh đạo sở trị an tỉnh ngoài gọi điện muốn gặp mặt giao lưu?
Nhạc Đông không chút do dự trả lời thẳng với Chu Toàn: "Lãnh đạo, ta không rảnh, ngươi biết tính ta sợ đám đông, không quen mấy loại hoạt động này."
Chu Toàn: "..."
Ngươi mà sợ đám đông á, ngươi rõ ràng là trùm sò đó được không, ngươi họp báo còn tham gia cơ mà, còn dám nói sợ đám đông!
Hắn biết Nhạc Đông chỉ là không muốn rước phiền phức, thế là nói thêm: "Nhạc Đông à, lần này là trao đổi về các vụ án, không phải kiểu nghi thức hình thức đâu."
Trao đổi về các vụ án?
Vậy thì còn chấp nhận được, Nhạc Đông lúc này gật đầu đồng ý, quyết định ba ngày sau lên tỉnh Tây Nam. Cúp điện thoại, Nhạc Đông lái xe về nhà.
Việc công quan trọng, chuyện của tam nãi nãi vẫn chưa giải quyết xong, vừa rời Ly Thành lại gặp vụ án khác, bất quá cũng may vụ án đã có hướng đi sơ bộ, chỉ cần điều tra sàng lọc thu hẹp phạm vi là được.
Nhạc Đông chỉ có thể cảm thán đúng là mình số con rệp.
Khi hắn về đến nhà, Nhạc Thiên Nam đang phơi gỗ táo trong sân, thấy Nhạc Đông về, Nhạc Thiên Nam giận dữ liếc hắn một cái, nhỏ giọng trách móc: "Cái thằng nhãi ranh nhà ngươi, chỗ giấu tiền riêng của ta làm sao ngươi biết được hay vậy, hôm qua ngươi biết ta tổn thất bao nhiêu không? Ta mất ba nghìn đấy."
Ôi chao, đồng chí Nhạc Thiên Nam có tiến bộ nha, trước kia cũng chỉ giấu có 1.000, 800, bây giờ dám giấu những 3.000 tiền riêng, đây là do mức tiêu dùng tăng, mà số tiền riêng tích cóp cũng từ từ nhiều hơn à?
"Ba yêu quý, nếu như con nói là con đoán mò ba có tin không?"
"Ta tin ngươi cái đầu, cái thằng nhóc này hư đốn thật."
"Ba à, ba nói thế là con không thích nghe đâu, vốn dĩ con chỉ muốn dùng tiền lương của con bù vào quỹ đen của ba thôi, xem ra ba không cần vậy."
"Thôi đi ông tướng, lại giở trò này, ngươi cho rằng ta tin chắc, móc được tiền từ chỗ của con ra, làm cha như ta cơ bản chẳng dám mơ tới đâu."
Nhạc Đông lắc đầu, đồng chí Nhạc Thiên Nam hiểu lầm mình quá sâu, hắn vốn định lấy thẻ lương ra, sau đó vung tay nói với lão ba của mình là cứ cầm mà xài, nhưng vừa mở miệng ra lời lại bị hắn nuốt lại, trong thẻ này toàn là tiền thưởng cùng tiền lương của mình đó, tính ra chắc cũng gần 300 ngàn đổ lên ấy chứ.
Nếu như bị phát hiện thì không phải tất cả đều toi sao.
"Để bữa khác con đưa ít tiền cho ba, thật là, quá coi thường con trai ba rồi." Nhạc Đông tiện tay nhấc một khúc gỗ táo lên, vừa cầm lên, mắt hắn lập tức sáng ngời.
Khúc gỗ táo này chìm hơn nhiều so với gỗ táo bình thường, Nhạc Đông cầm lên xem xét, ở giữa khúc gỗ táo có những vòng tuổi san sát, trên đó còn có cả vân sét đánh.
"Ba, ba giỏi thật đấy, cái này là từ đâu lấy được gỗ táo bị sét đánh vậy, hơn nữa lại còn là gỗ táo trăm năm tuổi."
Nhạc Thiên Nam rất hài lòng với phản ứng của Nhạc Đông, ông đắc ý nói: "Ngươi cũng nhìn xem cha ngươi là ai đi, không nói khoác chứ, chỉ cần ngươi nói ra vật liệu, ta đều tìm được hết cho ngươi!"
Nhạc Đông: "Thật á!"
Nhạc Thiên Nam vênh váo: "Đương nhiên rồi."
"Vậy cho con một khúc lôi kích tảo mộc ngàn năm tuổi đi."
Nhạc Thiên Nam lập tức trợn tròn mắt, "Cút ngay, cái thằng nhãi ranh nhà ngươi cố ý đúng không, thứ đó làm gì có chứ."
"Ba thân mến, con hỏi ba chút chuyện thôi mà?" Nhạc Đông đổi giọng, bắt đầu dò hỏi trực tiếp.
"Ta cái gì cũng không biết."
"Con còn chưa bắt đầu hỏi cơ mà?"
"Cái thằng ranh con nhà ngươi, ngươi nghĩ là ta nuôi ngươi lớn bằng chừng này rồi sao, ngươi vừa há miệng là ta biết ngươi muốn hỏi cái gì!"
Nhạc Đông: "..."
Không ổn rồi, đồng chí Nhạc Thiên Nam bây giờ càng ngày càng khó qua mặt, xem ra ông đã quyết tâm không kể cho mình chuyện của tam nãi nãi ngày xưa.
Nhạc Đông mắt đảo một vòng, nói với Nhạc Thiên Nam: "Ba thân mến, con có sừng tê giác, sừng tê giác của cái loại tê giác sinh ra sừng ý."
"Có thì có thôi, liên quan gì đến ta... Con vừa nói gì? Sừng tê giác, ngươi định làm gì?" Nhạc Thiên Nam giật mình.
"Con chỉ là có hơi nhớ ông cụ thôi." Nhạc Đông thở dài một tiếng, câu nói này cũng không phải là nói đùa, hắn là thật nhớ ông cụ.
Nhạc Thiên Nam bất đắc dĩ nói: "Cái thằng nhóc này con cũng đừng khinh suất như thế, ông con ở dưới đó đang bận rộn đấy, đừng đi mà quấy rầy ông."
"Sao ba biết ông ở dưới đó đang bận rộn?"
"Khụ khụ, ta chỉ đoán mò vậy thôi mà."
"Thật sao?" Nhạc Đông tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Đồng chí Nhạc Thiên Nam cảm thấy mình cần phải thể hiện uy nghiêm của người cha, đối mặt với sự nghi ngờ của Nhạc Đông, ông quyết định đi tìm Thất Thất Lang.
"Ta nói cho con biết cái thằng nhãi con, chuyện sổ sách của con ta vẫn chưa tính với con đấy, gia gia con lúc truyền lại tay nghề cho con đã dặn đi dặn lại, bảo con không nên tùy tiện dùng mấy thủ đoạn đó, còn con thì hay rồi đấy, dùng không ít lần rồi còn gì."
"Ba à ba đừng đánh trống lảng!"
"Đánh trống lảng á? Ta đây là muốn dạy dỗ con đấy!"
Nhạc Đông triệt để hết cách, đồng chí Nhạc Thiên Nam cái trò nói bóng nói gió lừa bịp không xong, giờ muốn giở trò.
Hắn cảm thấy mình cần phải trò chuyện tử tế với đồng chí Nhạc Thiên Nam chút mới được.
Mấy thế hệ trước nhà họ Nhạc đều là một khuôn, cái gì cũng giấu giấu diếm diếm, nghĩ đến việc tự mình giải quyết, thói quen này không tốt chút nào.
Có một số việc, chung quy thì giấy không gói được lửa.
Chi bằng chờ người khác tìm tới cửa, thà mình chủ động đánh tới cửa trước.
Dù sao, người khác tìm tới cửa, làm hư hao là đồ đạc của mình, mình đánh đến cửa, làm hư hao là đồ của bọn chúng, không đau lòng.
Về phần vì sao Nhạc Đông không kể cho tam nãi nãi và lão ba của mình về thực lực bản thân, đơn giản thôi, thứ nhất là bản thân hắn cũng không biết thực lực của mình đã đạt đến cảnh giới nào, thứ hai là không nên xem thường Cửu Châu Huyền Môn.
Gen tổ tông của người Cửu Châu là gì chứ, không lộ của cải, cúi mình phát triển, ai mà biết trong Huyền Môn còn ẩn chứa mấy lão quái vật hay là báu vật trấn đáy hòm nào.
Không nói đâu xa, cứ lấy phù lục làm ví dụ đi.
Mao Sơn bên kia có ngũ sắc phù lục, bình thường thì là bùa vàng, lần lượt tiếp theo là hoàng, lam, tím, bạc, kim.
Năm loại phù lục này hiệu dụng khác nhau, nghe nói Tử Phù đã có uy lực lớn, có thể che chở một môn khí vận, còn về bạc phù, kim phù, thì là thủ đoạn của tiên gia rồi, vẽ được, đều là những đại năng cấp bậc Chân Tiên lục địa cả.
Tục truyền, Mao Sơn thờ một tấm nửa bạc phù, nhờ có tấm nửa bạc phù này, mới giúp cho Mao Sơn truyền thừa không dứt, để tất cả đạo tặc thèm khát Mao Sơn cũng không dám manh động, nếu dùng hiện tại để diễn tả thì nó chính là sức mạnh hạt nhân trấn đáy hòm.
Nhạc Đông cũng không dám ỷ vào việc mình có thể thu lấy công đức, tu vi tiến triển nhanh như gió mà xem thường giới Huyền Môn thiên hạ.
Người kiêu ngạo ắt có họa, giống như Kỳ Linh đó, ỷ vào trời sinh thể phách cường đại lại có huyết mạch phá tà, thế là làm mưa làm gió, cuối cùng thì sao?
Chả phải bị mình đánh cho xương cốt tan tành, nằm viện lảm nhảm đó sao.
"Ba à, con muốn nghiêm túc nói chuyện với ba, ba biết không, hiện tại con đang bị một số người nhòm ngó rồi đấy, nếu như ba cứ che giấu nữa, có lẽ con sẽ bị thiệt lớn đó."
Nhạc Đông nói thẳng, cái trò đoán chữ này đúng là khó chịu thật.
Nghe thấy Nhạc Đông nói vậy, Nhạc Thiên Nam cau mày.
Ông nhìn Nhạc Đông một lúc, cuối cùng quyết định, ông nói với Nhạc Đông: "Những chuyện này vốn là chuyện của người lớn, không ngờ con lại nhúng tay vào, cũng được, con cũng đã lớn rồi, có một số chuyện cũng đến lúc cần nói cho con biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận