Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 665: Oán khí quấn quanh đầu hổ mũ! (length: 7745)

Nhìn thấy hai giọt nước ngưng tụ thành hình người, một lớn một nhỏ, khóe miệng Nhạc Đông giật giật, lại nghĩ liệu có phải lúc xây dựng đã dùng người sống để cắm cọc không? Hắn dùng pháp nhãn nhìn lướt qua, phát hiện trên trần nhà dù có âm khí lưu lại, nhưng Nhạc Đông không thấy dấu hiệu quỷ hồn nào ở đó.
Xem ra, nơi này không phải vấn đề chính.
Nhạc Đông suy tư một chút, rồi nói thẳng với Hoa Tiểu Song: "Ngươi có mang la bàn không?"
Hoa Tiểu Song cảnh giác, vô thức cảm thấy lão đại lại muốn mượn la bàn của hắn, liền vỗ vỗ túi, tỏ ý mình tay không.
Nhạc Đông bất đắc dĩ, tên này ngày càng lì lợm, mình đâu có phải chỉ chăm chăm vào mấy thứ đồ của hắn? Hắn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng khách nhà Diêu đại pháo, không thấy đồ vật gì đặc biệt, bèn mở miệng hỏi Diêu đại pháo: "Ta muốn xem chỗ khác trong nhà anh, có được không?"
Diêu đại pháo gật đầu ngay không nói hai lời.
"Được thôi, Nhạc cục, ngài cứ tự nhiên xem."
Nhà Diêu đại pháo là một căn hộ nhỏ ba phòng, rộng chừng 90 mét vuông. Được Diêu đại pháo dẫn đi, Nhạc Đông xem xét phòng ngủ của họ đầu tiên, cũng không thấy gì đặc biệt, liền đi đến phòng của mẹ Diêu đại pháo.
Vừa mở cửa, Nhạc Đông lập tức thấy không ổn, âm khí trong phòng này nặng hơn nhiều so với phòng khách. Nhạc Đông nhìn kỹ, thấy nguồn âm khí phát ra từ trong tủ, một chiếc mũ đầu hổ!
Hắn bước lên, lấy chiếc mũ đầu hổ ra, quay lại hỏi Diêu đại pháo: "Chiếc mũ này ở đâu ra?"
Diêu đại pháo nhìn chiếc mũ, liền quay ra ngoài hỏi: "Mẹ, mũ đầu hổ trong phòng là mẹ mua hả?"
Mũ đầu hổ?
Mẹ Diêu đại pháo đi tới, nhìn chiếc mũ trong tay Nhạc Đông rồi trả lời: "Mũ này là mấy hôm trước tôi nhặt được ở chỗ cầu trượt trong khu, ban đầu nghĩ chắc là của nhà ai trong khu có con nít đánh rơi, nên mang về nhà, định lát nữa gặp ai dắt trẻ con thì hỏi xem, ai ngờ hai hôm nay Tiểu Bảo cứ khóc hoài, nên tôi cũng chưa ra ngoài."
Tìm ra nguồn rồi!
Đồ rơi bên ngoài không được nhặt lung tung, ngoài mũ ra còn có ô dù, mấy bao lì xì đặc biệt cũng không nên nhặt.
Chiếc mũ đầu hổ này oán khí bốc lên, tuyệt đối không phải đồ dùng của trẻ con bình thường.
Nhìn luồng oán khí này thì đây là khí tức của lệ quỷ chết oan, nếu phát hiện chậm một chút, cả nhà Diêu đại pháo sẽ gặp nạn.
Nhạc Đông thuận tay cầm mũ, để giải quyết vấn đề của nhà Diêu đại pháo, chỉ đưa mũ đi thì vô dụng, mẹ Diêu đã nhặt mũ về nhà tức đã bị oan hồn quấn lấy, nếu không giải quyết triệt để oan hồn thì chúng sẽ cứ bám theo nhà Diêu đại pháo mãi.
Tìm được điểm mấu chốt này, giải quyết oan hồn không khó với Nhạc Đông, chỉ là...
Nhạc Đông đau đầu, oan hồn đã sinh thì chắc chắn có án mạng, trong lòng hắn không khỏi chửi thầm, mẹ kiếp quá khó rồi, mình chắc nên đổi tên thành Conan, đi đến đâu là có án đến đó, có cho người ta yên ổn không chứ.
Mấu chốt là ở Ly thành mấy tháng nay có quá nhiều vụ án, cứ thế này thì Nhạc Đông thấy hơi quá sức.
Hắn lắc đầu, Diêu đại pháo thấy thế thì lập tức quýnh lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống trước Nhạc Đông.
"Nhạc cục, ngài nhất định phải cứu cả nhà tôi."
Diêu đại pháo rõ ràng là hiểu lầm, cho rằng Nhạc Đông lắc đầu là vì anh cũng không giải quyết được chuyện bẩn thỉu mà nhà mình gặp phải.
Nếu vậy thì cả nhà bọn họ chẳng phải là xong đời rồi!
Thấy Diêu đại pháo như thế, Nhạc Đông đỡ anh ta dậy, lấy ra một lá Trấn Tà phù mình vẽ và ba lá bùa bình an, đưa cho Diêu đại pháo nói: "Bùa bình an mang theo người, Trấn Tà phù dán ở cửa nhà, sẽ bảo vệ cả nhà anh bình an vô sự, nữa thì kiếm chút lá bưởi nấu nước cho cả nhà tắm một lượt, chuyện khác không cần lo."
Nghe Nhạc Đông nói vậy, Diêu đại pháo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhạc cục, tôi biết bùa chú của ngài quý giá lắm, dù có bán cả nhà đi tôi cũng phải trả tiền bù vào cho ngài."
Nhạc Đông xua tay, "Cho chút tiền vật liệu nghìn khối là được, không cần bán nhà gì đâu."
"Nhưng mà..."
Diêu đại pháo chưa kịp nói hết, Nhạc Đông đã dúi bùa vào tay anh ta rồi quay người đi, vừa đi vừa nói: "Không có nhưng gì hết, bùa này đều là ta vẽ, giá tiền cũng là ta định, ta nói bao nhiêu là bấy nhiêu."
Khóe mắt Diêu đại pháo bỗng ươn ướt, Nhạc cục thật là người trượng nghĩa.
Nhạc Đông đi ra phòng khách, nói với Hoa Tiểu Song: "Đi thôi!"
Hoa Tiểu Song có hơi ngơ ngác, việc này khác với những gì hắn tưởng tượng, phát hiện có lệ quỷ không cần lập đàn trừ tà đuổi quỷ sao?
Xong việc rồi ư, lão đại xong nhanh thế!
Nhạc Đông thấy Hoa Tiểu Song ngơ ngác thì không thèm để ý đến hắn, mở cửa đi khỏi nhà Diêu đại pháo, Hoa Tiểu Song lúc này mới hoàn hồn, vội vã chạy theo.
"Ôi ôi ôi, lão đại, ta nhát gan ngươi chờ ta với!"
Sau khi Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song rời đi, Diêu đại pháo lập tức làm theo lời Nhạc Đông, dán Trấn Tà phù lên cửa, rồi đưa bùa bình an cho vợ và mẹ đeo.
Bà cụ vẫn còn lo lắng: "Con à, cái này có dùng được không? Mai mình tìm đại sư đến xem thì hơn."
Nghe mẹ mình nói vậy, Diêu đại pháo hốt hoảng vội nói: "Mẹ, đừng nói vậy, Nhạc cục là cao nhân thực sự đó."
"Nhưng nó còn trẻ thế thì làm sao giống đại sư được."
Diêu đại pháo bất đắc dĩ, ai bảo lớn tuổi mới là đại sư chứ, anh ta đành giải thích: "Mẹ, mẹ có biết một lá bùa của Nhạc cục ngoài thị trường bán bao nhiêu tiền không? Một trăm vạn một lá đó, thậm chí có người trả mấy trăm vạn cũng không xin được."
"Á!!!!"
Bà cụ đứng hình tại chỗ!
...
Rời khỏi nhà Diêu đại pháo, Nhạc Đông đi thẳng đến chỗ cầu trượt trơn trong khu, Hoa Tiểu Song chạy theo sau mới bắt kịp.
"Lão đại, xong chuyện rồi, vậy mình đi dạo hả?"
Trước câu hỏi của tên Hoa Tiểu Song này, Nhạc Đông không hề do dự đáp: "Đúng, đi dạo."
Nghe Nhạc Đông khẳng định, Hoa Tiểu Song liền cười toe.
"Tuyệt vời, ta biết ngay lão đại sẽ dẫn ta đi chơi mà, nhân sinh khổ ngắn thời gian trôi nhanh, soái ca như chúng ta sao có thể để thời gian trôi qua uổng phí chứ? Lão đại, cứ dẫn ta đi, hôm nay Hoa công tử ta bao tất!"
"Đi thôi, thế thì quyết định vậy, hôm nay ngươi trả tiền!"
"Yên tâm, Hoa Tiểu Song ta một lời nói ra, ngựa cũng khó đuổi!"
Vừa nói, Nhạc Đông đã đến được chỗ cầu trượt trơn trong khu.
Khu dân cư của Diêu đại pháo là một khu cũ - khu An Đông, được xây cách đây đã hơn hai mươi năm.
Khu này tuy không có ban quản lý, nhưng nhờ sự sắp xếp của khu phố mà vẫn có các công trình cần thiết, như dụng cụ thể hình, cầu trượt trẻ em...
Nhạc Đông nhìn lướt qua liền nhận ra có gì đó không ổn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận