Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 158: Hình ảnh quá đẹp, ngẫm lại đều cảm thấy toàn thân khó chịu (length: 8244)

Đầu dây bên kia điện thoại lại là Bạch Mặc.
Người xưa nói quả không sai, ban ngày không nên nhắc đến người, ban đêm chớ nói chuyện ma.
Chẳng phải sao, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới!
Nghe xong là Bạch Mặc, Lý Định Phương cùng An Thế Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, lập tức quay sang Nhạc Đông.
Nhạc Đông lên tiếng: "Kính đã lâu kính đã lâu, Bạch tiên sinh có việc gì không?"
"Cứ gọi ta lão Bạch là được, tối nay rảnh thì ra ngoài ngồi một lát, lão Hướng cũng ở đó, lát nữa ngươi cùng hắn đến chung nhé."
Nhạc Đông hơi suy nghĩ, gật đầu đáp: "Được, vậy buổi tối gặp."
Đợi Nhạc Đông cúp điện thoại xong, An Thế Tĩnh có chút lo lắng nhìn Nhạc Đông, rồi lại chuyển ánh mắt sang Lý Định Phương, Lý Định Phương cũng có chút bất lực.
"Lão An à, chúng ta phải tin tưởng Nhạc Đông, đúng không Nhạc Đông?"
Đối diện với câu hỏi của Lý Định Phương, Nhạc Đông quả quyết gật đầu, nhất định phải thế rồi, cho dù có một số chuyện lén lút làm, Nhạc Đông cũng sẽ không thừa nhận, khiêm tốn mới là trên hết.
Lý Định Phương giơ cổ tay lên xem giờ, nói với Nhạc Đông: "Anh An còn có cuộc họp, Nhạc Đông, vào phòng làm việc của tôi ngồi một lát đi."
Nhạc Đông gật đầu, đi theo Lý Định Phương vào văn phòng của hắn.
Vào đến cửa, Lý Định Phương ra hiệu Nhạc Đông đóng cửa lại.
"Nhạc Đông, chuyện của cậu, Lâm Chấn Quốc đã báo cáo với tôi qua điện thoại rồi, có gì cần sự hỗ trợ của cục cứ việc nói, dạo gần đây, tôi sẽ cho người ngầm bảo vệ người nhà cậu, cậu phải tin là tà không thể thắng chính, chỉ cần kẻ đứng sau màn đó dám lộ mặt ra, chúng ta nhất định có thể bắt được hắn."
Mặc dù Nhạc Đông biết đây là một cuộc chiến của riêng mình, cục trị an Ly Thành không nhất định có thể giúp được gì cho mình, nhưng lời của Lý Định Phương vẫn khiến Nhạc Đông cảm thấy ấm áp phần nào, hắn gật đầu cảm tạ: "Cảm ơn Lý cục, anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết mối uy hiếp này."
Lý Định Phương khẽ gật đầu.
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của cậu, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu sang bên phòng kỹ thuật dạo một vòng, dù gì bây giờ cậu cũng là một thành viên của cục trị an Ly Thành chúng ta, phải làm quen với các đồng nghiệp khác một chút."
"Vâng, Lý cục, mấy hôm nay tôi ở nhà lâu quá cũng thấy ngứa ngáy chân tay."
"Không vấn đề, cậu ở nhà cũng là vì vụ án." Lý Định Phương sảng khoái đáp ứng, hắn tiện tay đưa cho Nhạc Đông một điếu Bạch Sa, mình thì lật tay châm một điếu.
"Nhạc Đông à, tôi tin cậu sẽ không đi vào vết xe đổ của Bạch Mặc, chúng ta làm việc, nhất định phải ở trong phạm vi quy tắc cho phép, cậu hiểu chưa?"
Lúc này Nhạc Đông tỏ vẻ đã hiểu, sau đó, hắn nhớ ra một chuyện khác.
"Lãnh đạo, cái đó, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo một chút."
"Chuyện gì, cứ nói thẳng!"
"Tôi có một người bạn, đem một chiếc xe hơn 1000 vạn cho tôi mượn chạy, anh nói tôi lái có phạm luật không?"
Lý Định Phương: "..."
Xe hơn 1000 vạn để nhà Nhạc Đông?
Khá lắm, chuyện này nghe có vẻ hơi đánh trống lảng, hắn suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Đã sang tên cho cậu chưa?"
Nhạc Đông lắc đầu.
Lý Định Phương lại bổ sung: "Có phải Đường Chí Cương tặng cho cậu không?"
Nhạc Đông có chút hiếu kỳ nhìn Lý Định Phương một cái.
"Lãnh đạo anh cũng biết hắn à?"
"Cũng có chút quen biết, hắn ta là đại gia ngầm giàu có nhất khu Hoa Nam của chúng ta đấy, điều đáng quý là hắn không bao giờ dính líu đến các ngành kinh doanh xám, thật tâm đầu tư vào kinh doanh, người như hắn, mới được tính là doanh nhân."
"Giàu nhất Hoa Nam?" Nhạc Đông biết Lão Đường có tiền, nhưng không ngờ Lão Đường lại giàu đến mức này.
Lý Định Phương cười nói: "Nếu là hắn để cho cậu thì cứ thoải mái lái đi, không có vấn đề lớn, cậu và hắn cũng không có mối quan hệ lợi ích gì, có điều lúc làm nhiệm vụ thì cẩn thận chút, tốt nhất là nên lái chiếc khác."
"Vâng!"
"À, bên văn phòng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói chế phục và giấy tờ liên quan của cậu đều đã làm xong, cậu tiện đường qua lấy luôn đi."
"Vâng ạ!"
"Đi thôi, tôi dẫn cậu qua bên phòng kỹ thuật dạo một vòng, sau này cậu chính là phó khoa trưởng phòng kỹ thuật, đi làm quen trước với cái địa bàn của mình."
Nhắc đến phòng kỹ thuật, Nhạc Đông đột nhiên nhớ đến Trần Gia Dĩnh.
Cô gái này thế mà lại là một kẻ hung hãn, là người có thể vừa nhìn thi thể giải phẫu vừa ăn đồ ăn ngoài ngon lành.
Tuyệt đối không được trêu vào kiểu người này, không biết tại sao, Nhạc Đông luôn cảm thấy đằng sau nàng ta có chuyện gì đó.
Đi theo Lý Định Phương, hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến phòng kỹ thuật.
Lý Định Phương gõ cửa phòng trưởng phòng kỹ thuật Trâu Thành, Trâu Thành cười mời hai người vào.
"Lý cục, anh đến rồi à, a, Nhạc Đông cũng về rồi."
Trâu Thành đẩy gọng kính lên sống mũi, nhìn đại nam hài trẻ trung rạng rỡ trước mặt, lần đầu gặp hắn vẫn chỉ là một chàng trai trẻ bình thường, mới đó mà hắn đã thành phó khoa trưởng phòng mình, hưởng đãi ngộ của trưởng khoa.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chính thức đến phòng kỹ thuật nhận việc đây mà, khá lắm, đích thân Lý cục đưa hắn tới, điều này cho thấy Lý cục coi trọng hắn đến mức nào.
Lần đầu mình nhận chức cũng chỉ được cục trưởng An đến một chuyến mà thôi.
"Trâu Thành, Nhạc Đông, hai người các cậu đã gặp nhau rồi, tôi cũng không cần giới thiệu nữa, Trâu Thành, lát nữa bảo bên văn phòng bố trí phòng làm việc cho Nhạc Đông, chỗ nào yên tĩnh một chút."
Dặn dò xong Trâu Thành, Lý Định Phương quay sang nói với Nhạc Đông: "Cần gì, cậu cứ nói với bên văn phòng, để bên văn phòng sắp xếp, lát nữa tôi còn phải đến thành phố họp, các cậu cứ trò chuyện đi."
Nói xong, Lý Định Phương quay người rời đi, Nhạc Đông và Trâu Thành đưa tiễn đến cửa.
Đợi Lý Định Phương đi rồi, Trâu Thành cười nói: "Lần này Nhạc cố vấn phải đổi thành Nhạc trưởng khoa rồi."
"Đừng đừng, Trâu khoa, anh cứ gọi tôi Nhạc Đông hoặc Đông Tử là được, sau này tôi là lính của anh, có nhiệm vụ gì Trâu khoa cứ việc phân phó, bảo đảm chỉ đâu đánh đó."
Trâu Thành giơ ngón tay cái với Nhạc Đông.
Nhạc Đông có chút ngại ngùng mở miệng: "Trâu khoa, em nói thật, em là dân không chính quy, mấy thứ kỹ thuật bên mình anh phải chỉ dạy em nhiều đấy."
Trâu Thành trêu chọc nói: "Sao lại nói là không chính quy, chỉ cần có thể phá án thì con đường nào cũng là chính đạo cả."
Ha ha, thảo nào Trâu Thành lại làm lãnh đạo được, chỉ riêng cái tài ăn nói này thôi đã đủ rồi.
Thời gian tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Trâu Thành, Nhạc Đông dạo một vòng lớn trong phòng kỹ thuật.
Sau khi gặp mặt và làm quen với đông đảo đồng nghiệp, Nhạc Đông đi vào văn phòng riêng của mình, với cấp bậc của hắn, hắn đã có được phòng làm việc riêng, văn phòng không lớn, nhưng thu dọn rất sạch sẽ.
Ghế sofa, bàn trà cùng các vật dụng khác đều đầy đủ.
Nhạc Đông ngồi xuống ghế làm việc, ngả lưng ghế ra sau, mệt mỏi dựa vào ghế.
Phòng làm việc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều nó quá nghiêm chỉnh, không hợp với phong cách của mình chút nào.
Nhạc Đông có chút phiền muộn vò đầu, lẽ nào mình phải đi đổi một bộ trang phục cán bộ già ư?
Áo thun kẻ ngang đầu, quần tây thắt lưng để lộ bên ngoài, rồi thêm đôi giày da mũi to...
Hay là nên đeo chùm chìa khóa lủng lẳng ở thắt lưng nữa???
Hình ảnh đẹp quá, nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu hết cả người rồi.
Thôi vậy, quay đầu đổi bộ chế phục khác vậy!
Nhạc Đông nhìn đống chế phục văn phòng đưa tới cho mình.
Trang phục mùa đông, trang phục mùa hè, trang phục mùa thu, cà vạt, giày da chờ đầy đủ cả.
Người ta vẫn nói thời bé mỗi cậu con trai đều có một giấc mộng chế phục, Nhạc Đông cũng không ngoại lệ, không nói không rằng, đóng cửa đóng cửa sổ, thay một bộ vào!!!
Ngay lúc hắn cởi áo thun trên người thì bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng bước chân!!!
PS: Tối qua ôm laptop ngủ quên mất, sáng dậy phải tranh thủ đăng luôn.
Nói mới nhớ, lão Tô kiểu gì thế không biết? Lão Tô cũng đã tung ra rồi, còn không cho ta đi cày điểm dùng để thể hiện tình yêu à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận