Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 612: Cương thi chuột? Giải quyết đau đầu nan đề! (length: 8132)

Có chuyện gì mới phát hiện?
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông dựa theo lộ trình Mã Linh Nhi tả lại mà đi tới, ở phía trước con đường rẽ ngoặt, hắn thấy Mã Linh Nhi đang theo dõi một chỗ đổ rác mà quan sát kỹ, Nhạc Đông bước nhanh tới, nhìn theo hướng mắt Mã Linh Nhi.
"A!"
Khi Nhạc Đông thấy rõ hình ảnh phía trước, hắn cũng sững sờ trong chớp mắt.
Tại một góc khuất của bãi rác, một con chuột cực lớn đang ghì chặt cắn một con mèo hoang.
Đây là chuột sao?
Nhạc Đông liếc nhìn, phát hiện con chuột kia to như con chồn, dài chừng bốn mươi xăng-ti-mét, miệng chuột có hai chiếc răng nanh trắng nhợt, trong mắt nó lóe lên ánh đỏ, vừa quái dị vừa hung tợn.
Con mèo bị nó cắn kia, hoàn toàn không còn sức phản kháng, chỉ lát sau đã nằm bất động, con chuột lớn ngẩng đầu nhìn Nhạc Đông và Mã Linh Nhi một chút, liền bắt đầu xé xác con mèo, cảnh tượng vô cùng máu me.
Mèo vốn là thiên địch của chuột, nhưng lúc này, lại trở thành thức ăn trong miệng chuột, đây... thế giới này thật điên đảo, chuột lại đi làm chủ cho mèo.
Con chuột đó ăn rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, nó đã gặm hết một nửa con mèo, sau khi ăn xong, mắt nó lộ ra vẻ hung tợn, ngẩng đầu nhìn Nhạc Đông và Mã Linh Nhi, trong ánh mắt nó, Nhạc Đông thấy được sự khát máu, hoặc có thể nói, nó đang thèm khát thịt người...
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của con chuột lớn, Nhạc Đông làm sao chịu được?
Hắn vung tay lên, con chuột liền bị hắn dùng tinh thần lực khống chế bay lên, giờ đây tinh thần lực của Nhạc Đông so với trước đây đã hoàn toàn khác, trước kia hắn điều khiển điện thoại đã thấy khó khăn, nhưng bây giờ, hắn dùng tinh thần lực khống chế con chuột này, thì quá dễ dàng, muốn thế nào được thế ấy.
Con chuột cuối cùng cũng không còn vẻ hung hăng lúc nãy, bắt đầu điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của tinh thần lực Nhạc Đông.
Chỉ là, làm sao có thể?
Nhạc Đông kéo nó lại gần, một cước đạp nó xuống đất, Mã Linh Nhi bên cạnh kinh hãi kêu lên, dù sao nàng cũng là người trong Huyền Môn, nhưng vẫn không thể chịu nổi loài vật như chuột gián này.
Đạp con chuột dưới chân rồi, Nhạc Đông xem xét kỹ nó, đúng là, con chuột này không những to, răng nanh của nó so với chuột khác dài hơn rất nhiều, cặp răng trắng nhợt sắc nhọn, trông không khác gì răng cương thi.
Khoan đã! ! !
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Đông có một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu.
Những người chế tạo độc thi đặc biệt, có lẽ không chỉ đơn thuần nuôi độc thi, rất có thể bọn chúng còn nuôi cả độc chuột...
So với con người, loài chuột càng có tính bí mật, một khi chuột được nuôi dưỡng tốt mà thả ra, với tập tính của chuột, có thể nhanh chóng lây lan trên diện rộng.
Đây...
Trong đầu Nhạc Đông tức thì hiện lên mấy chữ, không thể phòng bị! ! !
Nếu chỉ đơn thuần chế tạo độc nhân, xuất động vũ khí hạng nặng có thể giải quyết được hết, nhưng nếu như chế tạo ra độc chuột, ngươi làm thế nào để giải quyết, trừ phi ngươi đào bới cả thành phố này lên.
Xem ra kẻ đứng sau muốn biến Tương Giang thành vùng đất chết.
Tương Giang, ở Cửu Châu có vị trí khá đặc biệt, được xem như một cửa sổ giao thương với nước ngoài, là một trung tâm tài chính quan trọng, nếu Tương Giang loạn, rất nhiều nghiệp vụ ngoại hối trong nước sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Xem ra đây đã là một âm mưu ở cấp quốc gia.
Nếu Nhạc Đông đoán không sai, đây rất có thể là do Tiểu Bản Tử gây ra, đương nhiên, cũng có thể Tiểu Bản Tử câu kết với nước khác để làm việc này.
Ngũ tinh Lợi Đông Phương, nay đại địa Cửu Châu phồn vinh hưng thịnh, văn minh đang khôi phục hoàn toàn.
Cửu Châu trỗi dậy, đối với phương Tây và một số quốc gia lân cận, là một mối đe dọa trực tiếp đến lợi ích của bọn chúng, càng làm chia cắt tài nguyên của chúng, trong cuộc chiến sắc tộc, đây là cuộc chiến sống còn.
Nhạc Đông nhíu mày, hắn kiểm tra con chuột lớn kia, trực tiếp đá nó ra xa, khi rơi xuống đất, chuột đã chết không thể chết hơn được nữa.
"Nhạc tiên sinh, con chuột này có phải bị trúng thi độc không?"
Mã Linh Nhi hỏi, Nhạc Đông gật đầu.
"Nhìn tình huống con chuột này, có lẽ đã trúng thi độc, có điều lượng độc tố đặc biệt còn chưa đủ, chưa biến thành độc chuột thật sự, nếu không thì, đồ vật bị nó cắn sẽ bị lây nhiễm thi độc, cuối cùng trở thành quái vật khát máu."
"Bọn bại hoại Huyền Môn đáng chết này, Nhạc tiên sinh đợi đấy, tôi đi triệu tập đồng đạo Huyền Môn tới hỗ trợ."
Nhạc Đông phất tay, ra hiệu cho Mã Linh Nhi tạm dừng, sau một lúc suy tư, hắn mở miệng nói: "Chúng ta cần chuẩn bị cả hai, một là phái người đi nhanh chóng phân tích loại thi độc này, sau đó chế tạo ra thuốc giải để phòng, hai là nhanh chóng bố trí nhân sự, kiểm tra hệ thống cống thoát nước, tốt nhất là phong kín đường cống lại, sau đó mới xử lý đám gián trong trại."
Mã Linh Nhi gật đầu, nàng cố nhịn buồn nôn, nhặt một cái túi đựng con chuột kia vào.
"Tôi sẽ đưa đến chỗ Hà Bảo ngay, để anh ta báo lên cấp trên, đúng rồi Nhạc tiên sinh, tôi đã sắp xếp một khách sạn cho anh, khách sạn ngay sát bên, phòng đó có thể bao quát được toàn bộ trại gián, đây là thẻ phòng."
Sau khi giao thẻ phòng cho Nhạc Đông, Mã Linh Nhi không dám dừng lại thêm, tình thế nghiêm trọng, phải giải quyết càng nhanh càng tốt, cô ta cầm con chuột lên xe tự mình đến tìm Hà Bảo.
Sau khi cô đi rồi, Nhạc Đông lên khách sạn, khách sạn ở tầng mười tám, đủ để quan sát toàn bộ trại gián, vào phòng xong, Nhạc Đông đứng trước cửa sổ nhìn xuống trại gián mà trầm tư.
Phải xử lý nơi này như thế nào đây?
Nhạc Đông nghĩ ngợi rất lâu, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp tuyệt đối không sai sót.
Hệ thống cống thoát nước trong thành phố rất phức tạp, muốn phong tỏa hoàn toàn không dễ dàng, hơn nữa chuột vốn là sinh vật có mặt ở khắp nơi, ngoài chuột ra, những loài vật khác cũng có thể bị lây nhiễm thi độc, ví dụ như mèo chó…
Nếu có nhiều Triệu Tự Bàng thì tốt, Nhạc Đông thở dài.
Khoan đã! ! !
Nhạc Đông đột nhiên tỉnh ngộ, hình như hắn quên mất một chuyện, hắn trực tiếp vỗ đùi, hưng phấn đứng lên.
Mình đúng là đèn nhà thì không sáng, lại đi soi đường thiên hạ, Triệu Tự Bàng chỉ có thể phong tỏa phía trên trại gián, còn hệ thống cống thoát nước thì hắn không quản được, nhưng trong tay Nhạc Đông đâu chỉ có mỗi Triệu Tự Bàng.
Trong càn khôn giới của hắn, có mười mấy con lệ quỷ áo đỏ, lệ quỷ và quỷ hồn thường, thì nhiều vô kể!
Suýt chút nữa quên mất chuyện này, nghĩ thông suốt được điều này, Nhạc Đông quay người đi xuống lầu.
Chiến thuật biển người khó dàn xếp, chứ chiến thuật biển quỷ thì Nhạc Đông giải quyết được ngay.
Sau khi xuống lầu, Nhạc Đông đi một vòng quanh khu trại, chỗ này có tám đường cống thoát nước, dùng lệ quỷ áo đỏ có thể bịt kín hết lại.
Vậy là quá tốt rồi, trên có Triệu Tự Bàng, dưới có lệ quỷ áo đỏ, khỏi nói gì nữa, nơi này coi như âm khí ngút trời, âm khí dày đặc thế này, e rằng chuột cũng không dám bén mảng tới.
Còn đám gián ở trong thì chết thì chết thôi, Nhạc Đông không hề quan tâm, dù sao đám người này chết cũng chưa hết tội.
Sau khi bố trí lệ quỷ áo đỏ xong, Nhạc Đông đột nhiên dừng chân, hắn cảm nhận được chiếc phù trên người Minh Đạo dường như đã biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận