Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 408: Ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lão bà của ta muốn sinh con (length: 7793)

Đêm xuống, trong buổi tiệc, Nhạc Đông dẫn Hoa Tiểu Song cùng đến.
Tại buổi tiệc, Nhạc Đông kể cho Tiết Húc Đông và Hoa Thiên Dương nghe về chuyện của Hoa Tiểu Song.
Nghe xong chuyện này, cả hai liền cho biết sẽ yêu cầu sở trị an khu quản hạt đăng thông báo trên mạng.
Hoa Tiểu Song nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp cụng ly ừng ực hai chén, uống vô cùng sảng khoái.
Nhạc Đông ở bên cạnh nói thêm: "Cứ uống say đi, lát nữa ta đưa ngươi đến chỗ cần đến vào buổi tối, ngươi có thể ngủ ở đó."
Hoa Tiểu Song lập tức biến sắc, tâm tư nhỏ mọn của mình đã bị nhìn thấu rồi.
Haizz, lẽ nào lão đại là giun trong bụng mình sao?
Nếu Nhạc Đông biết suy nghĩ của Hoa Tiểu Song lúc này, nhất định sẽ cho hắn biết tại sao Hoa Nhi lại đỏ như vậy.
Qua vài lượt rượu, Hoa Thiên Dương gác đũa xuống nói: "Trưởng khoa Nhạc, sau khi nhận được điện thoại của anh vào chiều nay, chúng tôi đã điều tra tất cả các vụ mất tích nhân khẩu từ tháng 4 đến tháng 11 năm 2008, đang tiến hành so sánh dần, kết quả sàng lọc ban đầu cho thấy không có người nào phù hợp với hồ sơ báo án của người bị hại."
Nghe đến đó, Nhạc Đông cau mày.
Theo phân tích thì thời gian tử vong của người chết hẳn là không có vấn đề mới đúng.
Sao lại không tra được thông tin của nàng, trừ phi... Sau khi người chết mất tích, không ai báo án.
Nhạc Đông nói: "Có một khả năng là sau khi người chết mất tích, không ai báo án."
Tiết Húc Đông ở bên gật đầu, rất có khả năng là như vậy, nhưng một người sống sờ sờ mất tích, lẽ nào người thân của nàng không lo lắng sao? Hay là nói người bị hại là trẻ mồ côi, sống một mình?
Tiết Húc Đông nói ra suy nghĩ của mình.
Nhạc Đông nghe xong, lập tức nói: "Còn hai khả năng nữa, một là hung thủ chính là người bên cạnh nàng, ví dụ như chồng của người bị hại, vì vậy, thông tin về cái chết của người bị hại bị cố tình giấu diếm; một khả năng nữa là, sau khi người bị hại chết, có người đã cố tình giăng bẫy trong các mối quan hệ xã hội của người chết, giả tạo dấu vết người chết đã đi nơi khác."
Nghe đến khả năng thứ hai của Nhạc Đông, Hoa Thiên Dương gật đầu, trước đây ở khu bờ nam, anh cùng Nhạc Đông đã từng gặp vụ Mã Lệ Quyên bị giết, hung thủ đã dùng điện thoại của Mã Lệ Quyên để cố tình đánh lạc hướng, chỉ có điều, hung thủ kia thông minh quá hóa dại, một hồi thao tác lại khiến người thân của người chết phát hiện ra điều không đúng, cuối cùng báo án.
Nhân lúc mọi người trò chuyện, Hoa Tiểu Song ở bên cạnh ăn uống thả cửa.
Nhạc Đông liếc nhìn hắn, "Sao dạo này khẩu vị của ngươi tốt thế."
Hoa Tiểu Song vừa ăn vừa nói: "Phải ăn cho no bụng đã, nhỡ đâu sau này có thành quỷ cũng không bị chết đói."
Nhạc Đông: "..."
Thật sự cần phải vén cái sọ của Hoa Tiểu Song lên xem thử, con hàng này trong đầu chứa cái gì, sao mạch não lại kỳ lạ như thế?
Thôi được, lười nói nhiều với tên kỳ hoa này, kẻo không nhịn được mà đánh cho hắn một trận.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Nhạc Đông đưa ra một đề nghị với Tiết Húc Đông, anh đề nghị tổ chuyên án cử người đến các nhà máy xung quanh, xem thời gian gần đây, có nhân viên nào chưa lấy lương, cũng không làm thủ tục gì mà đã biến mất không tăm tích.
Lựa chọn những người này ra, sau đó tiến hành so sánh số liệu DNA, hẳn có thể xác định được thân phận của người bị hại.
Tiết Húc Đông suy nghĩ một chút, thấy cách của Nhạc Đông rất khả thi, mặc dù việc khảo sát sẽ khá vất vả, nhưng vì vụ án, chút vất vả này vẫn đáng.
Sau khi ra khỏi quán lẩu, Hoa Tiểu Song không ngừng xoa bụng.
Nhạc Đông liếc nhìn hắn, lập tức nói: "Ngươi không đeo khẩu trang à?"
"Xí, ta cần gì đeo khẩu trang? Có lão đại ở bên cạnh, ta còn sợ ai đến đánh ta chắc?"
Được lắm, con hàng này còn muốn đi lại nhịp bước ngông nghênh không coi ai ra gì, Nhạc Đông vội vàng cách xa hắn một chút, đi cùng với hắn, luôn có cảm giác xấu hổ khó hiểu.
Hoa Tiểu Song ghé đến, hạ giọng nói: "Lão đại, hôm trước đi dạo phố với bà xã, ta đã tìm được một trung tâm giải trí rồi, đi chứ?"
Thấy Hoa Tiểu Song cười gian xảo, Nhạc Đông không nhịn được phải ôm trán, tên này vì không muốn cùng mình đến cái bệnh viện bỏ hoang kia, chiêu trò này có mà cả đống, nếu để vào thời kháng chiến, tên này chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
Cho nên, quay đầu phải tìm cách trừ hại cho dân.
Nhạc Đông: "Hoa tửu?"
"Chuẩn đấy!"
"Hôm khác đi, tối nay phải làm việc."
Nghe xong, mặt Hoa Tiểu Song lập tức xụ xuống.
"Thì là thế này, lão đại, ta thấy làm việc thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi chứ, anh mới đến Thành Đô, thân là tiểu đệ, em nhất định phải làm hết tình nghĩa chủ nhà, cho em một cơ hội đi mà."
"Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ lột sạch đồ của ngươi rồi ném ra đường Xuân Hy, để ngươi lên hot search một đợt nữa, nổi cả vòng."
Hoa Tiểu Song: "Lão đại quả đúng là lão đại, cần cù làm việc, một lòng vì công, thân là tiểu đệ, em tuyệt đối không thể kéo chân sau, lão đại anh nói chúng ta đi đâu, anh chỉ chỗ nào em đánh chỗ đó, không hề kêu ca nửa lời."
Không hề kêu ca nửa lời, đống dài dòng kia của ngươi vừa rồi là tiếng chó sủa đấy hả? Nhạc Đông đột nhiên cảm thấy đám người Thiên Cơ môn này thu đồ đệ là theo tính cách đấy chứ, tuyệt đối không phải theo thiên phú.
Hoa Tiểu Song lập tức thức thời im miệng.
Hai người gọi xe thẳng đến bệnh viện bỏ hoang, trên đường đi, tài xế taxi mở miệng nói: "Muộn thế này rồi, sao hai người lại đi cái nơi tà môn đó?"
"Đến đó làm chút chuyện." Nhạc Đông tùy tiện trả lời.
"Cậu em à, hai cậu cũng đừng nghĩ quẩn nhé, trước đó ở bên đó xảy ra án lớn, về sau có hai cái streamer linh dị muốn đến cọ nhiệt, chạy đến cái bệnh viện bỏ hoang một chuyến, kết quả, hai người này bị mang ra ngoài, nghe nói sau khi ra ngoài đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần."
Hoa Tiểu Song: "Thật á?"
"Đương nhiên, lần trước hai người kia cũng là do tôi chở đến." Qua kính chiếu hậu, Hoa Tiểu Song nhìn mặt tài xế ca ca một chút, hắn thấy tài xế này không nói sai, trên mặt đều đã viết rõ hai chữ sợ hãi rồi.
Hoa Tiểu Song mắt đảo một vòng, trực tiếp nói với Nhạc Đông: "Lão đại, anh xem tài xế ca ca cũng đã nói như vậy."
"Ngươi còn lằng nhằng một câu nữa ta liền giết ngươi."
Hoa Tiểu Song lập tức im miệng.
Tài xế ca ca nghe xong, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm hơn, hai thanh niên này không phải là lưu manh đấy chứ?
Vậy bọn họ kêu mình đến đó, chẳng lẽ là muốn...
"Hai vị cậu em, tôi đột nhiên nhớ ra một việc, vợ tôi sắp sinh rồi, hay là hai cậu xuống xe ở đây đi."
Nhạc Đông: "..."
Những người này sao ai cũng thích suy diễn thế, Nhạc Đông rơi vào đường cùng, đành phải đưa thẻ cảnh sát cho tài xế kia xem qua một chút, lúc này, tài xế ca ca mới hoàn toàn yên tâm lại.
Anh ta cười trừ nói: "Tôi nhớ nhầm rồi, vợ tôi sinh con lâu rồi!"
Lần này, Hoa Tiểu Song trực tiếp không nhịn được cười lên như chó sủa.
Nhạc Đông vỗ một cái vào đầu chó của Hoa Tiểu Song.
"Ngươi còn hỉ hả nữa ta liền ném một mình ngươi vào cái bệnh viện bỏ hoang kia."
"Ha ha... Ách! Lão đại, anh nói cho em biết đi, anh chỉ nói đùa thôi đúng không!"
Tài xế ca ca cũng hùa vào nói: "Cảnh sát à, trò đùa này không thể mở được đâu, cái bệnh viện bỏ hoang kia tà dị lắm, tôi nghe người ta nói ở trong đó chết nhiều người lắm, có ma đấy! Nửa tháng trước, tôi chở vào đấy hai người, họ thật sự đã bị dọa phát điên."
Đàn hữu LE muội tử!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận