Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 255: Vãng sinh chú, tứ sắc đan! (length: 8473)

Sau khi phát xong, Nhạc Đông nhìn điện thoại, thời gian đã rạng sáng.
Hắn duỗi lưng trên ban công, lấy ra người giấy phong ấn hai anh em.
Trên người giấy trắng, có giọt nước mắt đỏ tươi từ hốc mắt người giấy chảy ra.
Nhạc Đông thở dài.
Mỗi lần phá án xong, luôn khiến người ta thổn thức không thôi.
Nếu Giang Đào không đắm chìm trong dục vọng, sao lại biến thành nô lệ thể xác của Diệp Thần.
Hắn vốn nên có một gia đình hạnh phúc, đủ nếp đủ tẻ, mẹ hiền con thảo.
Đáng tiếc, hắn không kiềm chế được dục vọng, một ý niệm sai lầm, ủ thành trái đắng không thể cứu vãn.
Đời người có vô vàn lựa chọn, mỗi lựa chọn mang ý nghĩa một kết cục khác nhau.
Vì vậy, ở cùng người thế nào rất quan trọng.
Nếu bên cạnh ngươi có bạn bè tiêu cực, dễ nổi nóng, hãy tránh xa; có bạn bè khuyên ngươi cứ sống phóng túng nay có rượu say nay cũng phải tránh xa.
Hãy tìm một vòng tròn tích cực, để tâm tính bạn luôn hướng lên, điều này có lợi trăm bề mà không có hại.
Nhạc Đông đặt người giấy trước mặt, lấy một lá pháp giấy đã cắt sẵn, sau đó lấy thiên sư bút, cùng cái nghiên mực chu sa còn lại của Tam Phong chân nhân.
Ngưng thần tĩnh khí, hắn bắt đầu viết đạo gia vãng sinh chú trên ban công.
Trên trời sắc lệnh, siêu mày cô hồn, quỷ mị tất cả, Tứ Sinh dính ân.
… (kinh văn dài, xin bỏ qua, ai thích có thể tìm trên mạng.) Quỳ ta trước sân khấu, bát quái tỏa ánh sáng, đứng khảm mà ra, siêu sinh tha phương.
Sắc cứu chờ chúng, vội vã siêu sinh, sắc cứu chờ chúng, vội vã siêu sinh.
Viết xong, Nhạc Đông viết thêm tên Giang Tĩnh Tuyết, Giang Tĩnh Dương cùng ngày tháng năm sinh vào sau vãng sinh chú, nghĩ ngợi một chút, lại thêm tên và ngày sinh tháng đẻ của mẹ Giang Đào.
Giang Tĩnh Tuyết và Giang Tĩnh Dương bị định sẽ nuôi thành quỷ, nếu không có vãng sinh chú thì sau này chúng sẽ không thể siêu sinh, còn bà cụ nhà họ Giang, Nhạc Đông cố ý thêm vào, căn biệt thự của nhà họ Giang âm khí rất nặng, oán khí của bà cụ lại cực kỳ nồng, Nhạc Đông sợ vong hồn bà cụ dưới âm khí vây quanh, sẽ hóa thành lệ quỷ trong vòng bốn chín ngày.
Siêu độ hai người cũng là siêu độ, siêu độ ba người cũng là siêu độ.
Về phần ngày sinh tháng đẻ của bà Giang, Nhạc Đông đã xem trong hồ sơ của Giang Đào, đương nhiên biết.
Viết xong vãng sinh chú, Nhạc Đông cất thiên sư bút và nghiên mực đi.
Hắn lấy la bàn Mặc Ngọc gia truyền bắt đầu tìm vị trí khảm, sau khi xác định vị trí, Nhạc Đông thắp một nén nhang, rồi lấy một chồng tiền dẫn đường.
Sau khi trải vãng sinh chú, hắn đặt người giấy phong ấn hai anh em lên trên.
Làm xong xuôi, Nhạc Đông bắt đầu tụng niệm vãng sinh chú.
Theo âm thanh chú ngữ trầm thấp có vần điệu của hắn, nén nhang tự động bốc cháy, làn khói trắng bay lên tựa hồ bị cuốn vào một hư không nào đó.
Tiếp đó, vãng sinh chú cũng bắt đầu cháy.
Trình tự cháy từ phải sang trái, mỗi khi Nhạc Đông tụng xong một câu chú, câu đó lại cháy gần hết.
Khi Nhạc Đông đọc xong chữ cuối cùng, cả tờ vãng sinh chú cháy sạch, ngay cả tro tàn cũng không còn.
Quỷ hồn của hai anh em bị phong ấn lơ lửng trong hư không, rất nhanh sau đó, một bóng lão bà còng xuống cũng hiện ra trong hư không.
Bà ta có vẻ kinh ngạc, trực tiếp ôm hai anh em quỷ vào lòng.
Lập tức, ba bóng người quỳ xuống trước mặt Nhạc Đông.
Nhạc Đông thở dài: “Đã vậy thì vãng sinh, đi thôi!” Lão bà có chút không nỡ nhìn về hướng nhà họ Giang, thấy vậy, Nhạc Đông nói: “Chuyện trần thế đã xong, đi thôi, Giang Đào tự gây nghiệt thì phải chịu, dù hắn có chết, cũng sẽ có phán quan thẩm vấn, bà không đợi được hắn đâu.” Bóng bà Giang run rẩy, cuối cùng ôm hai anh em biến mất trong hư không, khi bóng họ biến mất, Nhạc Đông thuận tay rải tiền giấy dẫn đường.
Chờ chúng đi hết, Nhạc Đông đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn hơi ngạc nhiên nhìn về phía hư không.
Dưới pháp nhãn, lần đầu tiên hắn thấy một tia công đức chi quang từ hư không bay đến, một giây sau, hắn cảm giác thức hải mình có thêm một đạo công đức chi quang.
Công đức vừa đến, gốc hoa tam sắc trong thức hải lập tức hút lấy điểm công đức, lần này, hoa tam sắc thể hiện tích cực hơn nhiều so với trước.
Hai lần trước, nó có vẻ cố tình nhường công đức để cường hóa thân thể Nhạc Đông và chữ Lâm trong lục giáp bí chú, nhưng lần này, nó có vẻ không khách khí, gần như tham lam hút điểm công đức.
Nhạc Đông lập tức nội thị, một giây sau hắn phát hiện, hoa tam sắc thay đổi, ở giữa xuất hiện một quả non, bé xíu, chỉ bằng móng tay út.
Nhưng quả non đó lại có bốn màu, lần lượt là lục, đỏ, kim hoàng và trắng như tuyết, bốn màu đó, ngoài màu lục đã hiện ra rõ thì ba màu còn lại nhìn mờ ảo vô cùng.
Màu lục kia nhìn có vẻ tràn trề sức sống.
Nhạc Đông nhớ tới quả tứ sắc đan trong bức thứ tư.
Xem ra tu vi mình đã đạt đến cấp độ thứ tư.
Đối mặt tu vi tăng lên, Nhạc Đông đương nhiên vô cùng vui mừng.
Khi Nhạc Đông thoát khỏi nội thị, trời đã tờ mờ sáng, một tia tử hà xé toạc màn đêm, phá tan lớp rèm đen dày đặc.
Nhạc Đông nhìn cảnh này, ngộ ra đôi chút, lúc này, hắn có thêm một chút nhận thức về âm dương thái cực của đạo gia, vạn sự vạn vật, không hoàn toàn rõ ràng đen trắng, vật cực tắc phản.
Tu vi tăng, tâm cảnh hắn cũng tăng theo, quay đầu nhìn lại người hoặc sự việc trước kia, Nhạc Đông có phần nhẹ nhõm.
Hắn bão nguyên thủ nhất, bắt đầu thu nạp linh khí mỏng manh sinh ra trong lúc tử khí đông lai giữa đất trời.
Phía sau hắn, Nhạc Tam Cô mặc đạo y, búi tóc bạc trắng thành đạo kế, cầm kiếm gỗ đào đi lên lầu, vốn là lên ban công lầu hai luyện kiếm.
Không ngờ lại thấy Nhạc Đông đang ngồi ở đó.
Chỉ một ánh mắt, Nhạc Tam Cô kinh hãi.
Bà tu luyện nhiều năm, nhãn lực không phải người thường sánh được, bà mơ hồ thấy trên người Nhạc Đông tản ra một lớp huỳnh quang nhạt, linh khí trời đất đang tụ về phía hắn.
Nhạc Đông ngồi ở đó, như hòa mình với môi trường xung quanh, ngay cả nhịp thở cũng theo vận luật trời đất.
Đại tượng vô hình, đại âm hi thanh.
Thiên nhân hợp nhất!
Nhạc Tam Cô nhìn bóng dáng Nhạc Đông, nước mắt chợt ướt khóe mi.
Bà như thấy hình ảnh sư huynh lúc trẻ, 50 năm không gặp, lúc tạm biệt, lại là thiên nhân âm dương cách biệt.
Nhạc Đông thổ nạp xong, quay người nhìn Nhạc Tam Cô, cười nói: "Bà, bà cũng ra rèn luyện?"
Nhạc Tam Cô gật đầu, bà lén lau nước mắt, vui mừng nhìn Nhạc Đông: "Con trai, Nhạc gia chúng ta có người nối dõi rồi, bà tự hào vì con."
Nhạc Đông cười hì hì, đi tới nắm tay Nhạc Tam Cô: "Bà cứ yên tâm, đợi thêm thời gian cháu sẽ đến đón bà về Ly thành, cho bà dưỡng lão, cha cháu nhất định rất mong gặp bà, đến lúc đó cả nhà ta sẽ sống cùng nhau."
Nhạc Tam Cô lại thương cảm lắc đầu: “Con trai, ý của con bà nhận, ông cụ con dặn, bà không được quay lại Ly thành, bà không thể trái ý ông con.” "Ông đã mất nhiều năm rồi, giờ Nhạc gia là ba con quyết định, bà cứ yên tâm, việc này cứ để cháu lo.” Chẳng phải chỉ là liên hệ với Nhạc Thiên Nam thôi sao, Nhạc Đông quá quen thuộc rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận