Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 465: Quả nhiên có cái gì ở phía dưới! (length: 7918)

Nhạc Đông muốn làm chuyện rất đơn giản, hắn chẳng phải đang nhập hồn vào thân thể một người trung niên bệnh nặng trước mắt sao? Nhạc Đông định trực tiếp giữ lại hồn của hắn, sau đó từ từ "chế biến".
Người kia hoàn toàn không ngờ Nhạc Đông lại đột ngột ra tay, hoặc là nói, hắn không ngờ Nhạc Đông nhanh đến vậy, cộng thêm việc người hắn đang điều khiển vốn bệnh nặng, hành động có phần bất tiện, nên trực tiếp bị Nhạc Đông khống chế.
Nhạc Đông dùng một cái Định Hồn Ấn trực tiếp dán người giấy lên ấn đường người đó.
Người giấy dính trên ấn đường người trung niên, Nhạc Đông tay phải kết Tam Sơn Ấn, bắt đầu lôi kéo ra.
"Nhạc Đông, ngươi thật là không biết trời cao đất rộng, còn muốn bắt thần niệm của ta, ngươi thực sự cho rằng trên đời này không ai trị được ngươi?"
Nhạc Đông: "Lắm lời, còn thần niệm, thứ bỏ đi, ngươi thật sự coi mình là tiên à, ta cầm tù ngươi, ngươi làm khó dễ được ta chắc?"
Hắn siết chặt lại, lúc này, người trung niên dường như tỉnh, bắt đầu kêu đau.
Nhạc Đông vô ý thức dừng tay.
Thần hồn kia lập tức thoát khỏi sự giam cầm của Nhạc Đông, chạy trốn ra ngoài, đạo phân hồn đó cứ tưởng mình đã được như ý, hắn không ngờ đây là Nhạc Đông cố ý.
Phân hồn này nhập vào người trung niên, nếu Nhạc Đông cưỡng ép lôi nó ra, nhất định sẽ làm tổn thương thần hồn người trung niên.
Người trung niên vốn mang bệnh trong người, nếu tam hồn lại bị thương nữa thì đối với hắn, cơ bản là một con đường chết.
Nhạc Đông không phải thánh mẫu, nhưng hắn cũng không để một mạng người vô tội chết dưới tay mình.
"Ta sẽ còn đến tìm ngươi." Đạo phân hồn đó sau khi chạy trốn, vẫn nghênh ngang gào lên giữa không trung.
Nhạc Đông cười lạnh một tiếng, còn muốn chạy, tinh thần lực của hắn trong nháy mắt khóa chặt đạo phân hồn đang chạy trốn giữa không trung, trực tiếp dùng tinh thần lực giam cầm nó lại.
"Cái gì, thần niệm, ngươi vậy mà tu ra thần niệm, không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
Nhạc Đông không để ý đến hắn, vung tay, một tờ giấy người bay tới.
Khi tờ giấy gần đến chỗ hắn, một tiếng kèn Suona chói tai bỗng vang lên, vừa nghe thấy tiếng kèn kia, đạo phân hồn trên không trung được một làn thanh khí bao phủ, trong nháy mắt thoát khỏi sự giam cầm của tinh thần lực Nhạc Đông, trực tiếp chạy mất.
Nội tình người này sâu ghê, còn có trọng bảo hộ thân, Nhạc Đông vừa nghĩ, trực tiếp hóa tinh thần lực của mình thành một lưỡi dao, trong nháy mắt đâm rách đạo phân hồn đang bỏ chạy.
Giữa không trung truyền đến một tiếng kêu thảm, một giây sau, đạo hồn kia liền biến mất không tăm tích.
Nhạc Đông thu hồi tinh thần lực, tuy để tên kia chạy thoát, nhưng cuối cùng Nhạc Đông cũng khiến hắn bị thương, quan trọng nhất là, Nhạc Đông đã bắt được khí tức của hắn, sau này nếu gặp lại, Nhạc Đông chắc chắn sẽ nhận ra hắn ngay.
Nhạc Đông nhìn người trung niên đang nằm phía trước, bị người ta cưỡng ép nhập hồn, người trung niên đã thoi thóp, Nhạc Đông thở dài, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Rất nhanh, nhân viên trị an đến.
Bọn họ nhanh chóng xuất hiện, lập tức bảo bác sĩ đưa người trung niên kia lên xe cứu thương.
"Đồng chí, anh có thể đi theo chúng tôi một chuyến đến đồn trị an không, chúng tôi cần anh giải thích một số việc." Một nhân viên trị an vừa mở miệng liền bị người khác ngăn lại.
Người kia sau khi ngăn đồng nghiệp, tiến đến chào Nhạc Đông: "Nhạc cục trưởng khỏe."
Nhạc Đông đáp lại, rồi nói: "Mấy anh đưa người trung niên này đến bệnh viện trước đi, sau đó báo ngay cho người nhà hắn, người trung niên này không sống được mấy ngày nữa đâu, bảo người nhà chăm sóc cho tốt."
"Vâng, Nhạc cục, anh cứ bận việc của mình."
Lúc rời đi, nhân viên trị an muốn gọi Nhạc Đông về vừa nãy hỏi: "Lão Mã, theo quy trình thì không phải là phải đưa người về lấy lời khai sao?"
"Đúng theo quy trình thì cần, nhưng cậu biết người đó là ai không? Đó là Nhạc Đông, Nhạc Đông ở Ly thành, anh ta xuất hiện ở đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần làm."
"Nhạc Đông, Nhạc cục trưởng Nhạc Đông từng giải quyết vụ nhà trọ lớn ở Thành Đô đó ư?"
"Chính là hắn."
"Ghê vậy, tôi còn nghe nói, nhà trọ ở Thành Đô đó rất nguy hiểm, nếu không có Nhạc cục trưởng ra tay thì cả khu Vũ Hậu của chúng ta gặp nạn rồi."
"Cho nên, Nhạc cục trưởng là ân nhân cứu mạng của cả khu Vũ Hậu này, nếu Nhạc cục trưởng là người của sở trị an Thành Đô thì tốt biết mấy, tôi nhất định xin đi theo anh ấy."
"Cậu nghĩ gì thế, tôi còn nghe nói, văn phòng làm việc của Nhạc cục đã mở ở Ly thành, nhân tài trinh sát trẻ tuổi giỏi nhất cả nước đấy."
"Người với người, đúng là không thể so sánh mà!"
Mấy nhân viên trị an vừa nói chuyện, vừa lên xe rời đi.
Chờ bọn họ đi khuất, Hoa Tiểu Song đi vào nhà cũ họ Tống, vừa vào nhà liền run rẩy.
Cảnh tượng ban ngày như lại hiện ra trước mắt hắn.
"Lão đại, thương lượng cái này chút được không?"
Nhạc Đông quay đầu nhìn Hoa Tiểu Song, nói: "Nói đi."
"Sau này đến mấy chỗ âm u như thế này, có thể đừng dẫn tôi đi theo được không, trái tim mỏng manh này của tôi chịu không nổi."
"Không dẫn theo cũng được thôi."
Nghe Nhạc Đông nói vậy, Hoa Tiểu Song thở phào nhẹ nhõm, từ khi nghe sư phụ nói tìm được lão đại, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Cậu từng thấy con rết khổng lồ dài hơn chục mét chưa?
Tôi thấy rồi.
Cậu từng thấy cảnh bị nhốt trong thủy lao cả người thối rữa chưa?
Xin lỗi, tôi cũng thấy rồi.
Tôi còn bị tiểu quỷ cưỡi lên cổ, còn bị hồng y nữ quỷ đuổi theo.
Cái ngày này, nghĩ thôi đã thấy hãi hùng!
Hoa Tiểu Song cũng không biết mình đã sống qua những chuyện này như thế nào, chuyện lần này thôi, nghĩ lại cũng có thể viết thành tiểu thuyết linh dị được rồi.
Nhạc Đông nhìn vẻ mặt may mắn của Hoa Tiểu Song, thẳng thắn nói: "Lần sau cậu tự đi, không tính là tôi dẫn cậu theo."
Hoa Tiểu Song: "..."
Lão đại, anh đúng là...!!
Nhạc Đông không để ý đến Hoa Tiểu Song, hắn đi đến chỗ cái hố đào xác ban ngày, trực tiếp nhảy xuống.
Trong hầm, mùi hôi thối của xác chết vẫn còn, rất nồng, Nhạc Đông tự dùng một cái Tịnh Thân Chú, ra hiệu cho Hoa Tiểu Song đi tìm một cái xẻng sắt.
Hoa Tiểu Song mở đèn điện thoại, tìm được một cái xẻng sắt trong đống đồ lặt vặt của nhà họ Tống rồi đưa cho Nhạc Đông.
Nhạc Đông bắt đầu đào xuống.
Với sức của hắn hiện tại, một nhát xẻng, là cả xẻng đất đầy.
Rất nhanh, cái hố này đã đào sâu được một mét.
Ở trên Hoa Tiểu Song cười nói: "Lão đại, tôi thấy hay là anh đi làm thợ xây là có tiền đồ, làm bốc vác cũng được đấy."
Nhạc Đông: "..."
Tên này rõ ràng là đang châm chọc mình, hắn nhìn Hoa Tiểu Song cười như không cười, lập tức nói: "Cậu rảnh lắm à?"
Hoa Tiểu Song lập tức im miệng, nói rảnh rỗi thì một hồi đào đất là đến phiên mình, hắn vội giả bộ yếu đuối, xoa đầu nói: "Thôi thôi, lão đại anh cứ đào đi, tôi nằm đất một chút đã."
Nhạc Đông không để ý đến hắn, lại đào thêm mấy xẻng, "cạch" một tiếng, xẻng sắt hình như chạm phải cái gì cứng.
Quả nhiên như hắn đoán, có thứ gì đó ở đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận