Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 633: Đây là tại bản thân thôi miên sao? (length: 8396)

Ta đã có thể từ Ngao Ngư đảo Hải Nhãn bên trong, thông qua giếng xuất hiện tại Tương Giang, như vậy, cũng liền có thể lý giải nữ quỷ vì sao có thể từ Dong Thành bên kia xuất hiện tại Tương Giang.
Giếng, trong văn hóa huyền học truyền thống Cửu Châu, là một sự tồn tại đặc thù kết nối U Minh.
Trong điển tịch cổ có ghi chép, ở ngoài hoang dã, nhất là vào đêm trăng tròn, tuyệt đối đừng nên đi quan sát giếng cổ, bởi vì, giếng cổ thông với u tối, đến gần giếng cổ, ngươi sẽ thấy rất nhiều thứ kỳ quái, thậm chí, bị một số thực thể đặc biệt từ U Minh thông qua giếng cổ nhìn trộm nhân gian mà nhập vào.
Nhạc Đông cẩn thận nhớ lại, mạch suy nghĩ của hắn hẳn là đúng, địa mạch Cửu Châu liên thành một khối, những chiếc giếng này được xây dựng trên địa mạch, liên quan đến nhau, kết nối bằng một phương thức mà người bình thường không thể nào hiểu được, điều này hoàn toàn có khả năng.
Nếu như những chiếc giếng ở các vị trí đặc thù trên Cửu Châu có liên quan với nhau, vậy thì có phải Kinh Đô Tỏa Long giếng cũng là một trong số đó hay không?
Nhạc Đông đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, những chiếc giếng này có phải đều liên quan đến Tỏa Long giếng hay không, nếu đúng thì trong những chiếc giếng này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, chẳng lẽ là liên quan đến nghịch long bị khóa trong truyền thuyết?
Nếu quả thật là như vậy, thì có phải là Tiểu Bản Tử đang tính kế nghịch long trong Tỏa Long giếng?
Đại địa Cửu Châu, xưa nay chưa từng sợ giặc ngoại xâm, chỉ cần nội bộ không xảy ra xung đột thì toàn bộ Cửu Châu không sợ bất kỳ sự khiêu khích nào.
Cho nên, kẻ thù bên ngoài muốn cắt ngang quá trình trỗi dậy của Cửu Châu, chỉ có thể ra tay từ nội bộ Cửu Châu.
Vận chuyển văn hóa, hình thái ý thức, xâm nhập từ bên trong v.v...
Mọi loại thủ đoạn đều được dùng bất chấp mục đích, ngay cả thủ đoạn của Huyền Môn cũng bị lôi ra dùng như cơm bữa.
Nghĩ như vậy, Nhạc Đông cảm thấy mạch suy nghĩ trong nháy mắt trở nên rõ ràng, ý tưởng này của mình có lẽ đã gần đến chân tướng.
Phải tìm hiểu rõ những chiếc giếng này có tác dụng gì mới được!
Nhạc Đông ghi việc này vào lòng.
Từ một số dấu vết để lại mà xét, những chiếc giếng này, đều do những nhân vật lừng lẫy trong lịch sử tạo ra, thành đô là Gia Cát Võ Hầu, còn Tỏa Long giếng hẳn là Lưu Bá Ôn...
Hai vị danh nhân này trong lịch sử Cửu Châu đều là những nhân vật hiếm có vô song.
Hai người đều liên quan đến chuyện này, vậy chuyện này tuyệt đối không nhỏ được.
Nhạc Đông thu lại suy nghĩ, nhấc đôi chân dài nhảy xuống, lập tức đi về phía bên ngoài làng chài, Hoa Tiểu Song theo sát sau lưng Nhạc Đông, nhắm mắt làm ngơ, sợ bị Nhạc Đông bỏ lại trong thôn.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ giống một cô vợ trẻ bị khinh bỉ, sau khi bị lão công giáo huấn thì ủy khuất đi theo sau lưng người đàn ông của mình.
Ra khỏi làng chài, hai người đi đến chỗ xe của mình, vừa định lên xe, Nhạc Đông đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn về phía Hoa Tiểu Song, lập tức kéo Hoa Tiểu Song lại rồi nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ trong một cái chớp mắt, Nhạc Đông đã dẫn Hoa Tiểu Song ra chỗ cách chiếc xe hơn mười mét.
Ngay lúc bọn họ vừa rời đi, xe phát ra một tiếng nổ lớn, ầm ầm nổ tung.
Sóng khí khổng lồ điên cuồng lan ra xung quanh, các mảnh vỡ của chiếc xe bị nổ tung, giống như mảnh đạn, văng ra khắp nơi.
Hoa Tiểu Song bị tiếng nổ lớn làm choáng váng cả mắt, chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó!
Vô số mảnh vỡ bắn về phía Nhạc Đông và bọn họ.
Hoa Tiểu Song vô ý thức dùng tay che trước mắt.
"Xong xong! ! !"
Nhạc Đông hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước một bước.
Ngay lúc Hoa Tiểu Song tưởng mình chết chắc rồi thì một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, những mảnh kim loại từ chiếc xe văng ra bỗng dừng lại một cách khó hiểu trước mặt Nhạc Đông, sau đó lơ lửng giữa không trung.
Hoa Tiểu Song trừng lớn mắt.
Lão đại đây là thần tiên thủ đoạn gì vậy?
Người phàm có thể làm được như lão đại sao?
Hoa Tiểu Song ngơ ngác như tượng gỗ.
Cảnh tượng này, Hoa Tiểu Song chỉ mới thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh, còn trong thực tế… sống lâu mới thấy!
Hắn rất nhanh liền thông, chuyện gì kỳ lạ xảy ra trên người lão đại đều là hợp lý, từ khi đi theo lão đại, Hoa Tiểu Song đã thấy quá nhiều sự tình phá vỡ thế giới quan, ví dụ như con rết có thể bay lên cao mấy tầng lầu, hay như ban ngày ban mặt lại thấy bách quỷ dạ hành...
Kinh ngạc!
Hoa Tiểu Song từ dưới đất lăn một vòng rồi bò dậy.
Vừa rồi vụ nổ xảy ra quá nhanh, nếu không có lão đại ở đó, mình đã bị nổ tan xương nát thịt rồi.
"Con mẹ nó, muốn giết chúng ta đúng không, ta Hoa Tiểu Song quyết không đội trời chung với bọn người này!"
Nhạc Đông không để ý đến Hoa Tiểu Song, cũng không đi điều tra chiếc xe bị nổ, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía sườn núi nhỏ phía sau.
Một giây sau, Nhạc Đông đã biến mất tại chỗ, Hoa Tiểu Song lúc này mới hoàn hồn, nhìn theo hướng Nhạc Đông biến mất, hắn phát hiện bóng dáng của Nhạc Đông nhanh đến mức kéo theo cả tàn ảnh, chỉ trong vài nhịp thở, đã xuất hiện ở trên sườn núi cách xa trăm mét.
Hoa Tiểu Song lần nữa trợn tròn mắt.
Nếu lão đại đi tham gia Olympic, bất kể là môn cử tạ hay chạy bộ, chắc chắn không ai thắng được hắn đâu.
Đây đã không còn là biểu hiện của con người nữa rồi.
A!
Có vẻ không tệ đấy chứ, nếu có thể dụ lão đại đi tham gia các hạng mục Olympic, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền thưởng, đến lúc đó mình làm người đại diện cho hắn, chẳng phải là theo đó phát tài sao?
Có nên dụ dỗ lão đại một chút không? ? ?
Nếu Nhạc Đông biết ý nghĩ của Hoa Tiểu Song lúc này, nhất định sẽ tóm hắn quăng trở lại trong thôn, rồi cột hắn vào cột điện, cho Hoa Tiểu Song biết thế nào là lòng người hiểm ác.
Lúc này hắn không có thời gian đi so đo với Hoa Tiểu Song cái tên đầu óc chỉ toàn nghĩ chuyện tào lao này, hắn đã phát hiện người vừa cho nổ thuốc nổ kia đang ẩn mình trên sườn núi.
Khi Nhạc Đông xuất hiện trên sườn núi thì người kia rõ ràng ngây ra tại chỗ.
Hắn thậm chí còn dụi dụi mắt.
Đây… đây… Sao có thể!
Làm sao mà hắn trong nháy mắt lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ mình bị hoa mắt!
Nhạc Đông cười lạnh nhìn tên bốn mắt tử trước mặt.
Người này ước chừng 25 tuổi, dài như khỉ, xấu xí, đeo một cặp kính, trông như một tên khốn kiếp, nhìn qua đã biết không phải là người Cửu Châu.
"Ngươi là người hay quỷ?"
Tên bốn mắt tử run rẩy nhìn về phía Nhạc Đông.
Nhạc Đông còn chẳng buồn để ý đến hắn, giơ tay lên cho hắn một bạt tai vào mặt.
Tên bốn mắt tử bị đánh cho xoay hai vòng, mông chạm đất ngồi xuống.
Hắn dùng tay che mặt, lẩm bẩm nói.
"Ảo giác, đều là ảo giác!"
A hắc!
Đây là đang tự thôi miên sao?
Nhạc Đông cúi người, bế hắn lên, lại cho thêm một bạt tai vào nửa mặt còn lại của hắn.
Tên bốn mắt tử lại xoay tròn hai vòng rồi ngã xuống đất.
Một cái tát này hẳn là đã có thể đánh cho tỉnh rồi chứ!
Kết quả, tên bốn mắt tử vẫn hoài nghi tất cả những gì mình thấy trước mắt đều là ảo giác.
"Ảo giác, đều là ảo giác, ngươi không hù được ta."
Nhạc Đông bất đắc dĩ lắc đầu, hắn trực tiếp xách tên bốn mắt tử lên, thuận tay dùng tinh thần lực điều khiển lựu đạn điều khiển từ xa dưới đất cất vào.
Giết người là phạm pháp, Nhạc Đông thân là một trị an viên, đương nhiên phải làm gương tốt.
Hắn ôm tên bốn mắt tử trở về nơi chiếc xe bị nổ, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Hà Bảo.
Chuyện tiếp theo, liền giao cho Hà Bảo!
Bất quá, Nhạc Đông cũng không định dễ dàng bỏ qua cho tên bốn mắt tử này, nếu không phải hắn cảnh giác, vừa rồi vụ nổ có thể đã khiến Hoa Tiểu Song tan xác.
Mình tuy có thể tự vệ, nhưng nếu không đề phòng, cũng sẽ bị tổn thương.
Đối với loại chuyện này, Nhạc Đông sao có thể nhẫn nhịn.
Trong lúc chờ Hà Bảo đến đón bọn họ, Nhạc Đông tiện tay nắn tên bốn mắt tử bất tỉnh, sau đó lấy từ trong Càn Khôn giới ra một món đồ.
Bắt đầu động tay động chân lên người tên bốn mắt tử.
Tha cho hắn sao?
Sao có thể?
Tha thứ cho hắn là chuyện mà Diêm Vương nên làm, việc mình cần làm đó là lẳng lặng không một tiếng động đưa hắn đi gặp Diêm Vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận