Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 385: Xong xong, một đời anh danh hủy hoại chỉ trong chốc lát! (length: 7607)

Nhạc Thiên Nam hận không thể tự tát vào mặt mình một cái. Lão già lúc sắp mất đã giao cho mình thứ kia, dặn đi dặn lại, bảo hắn giữ gìn cẩn thận, nếu Nhạc Đông không hỏi đến thì thôi, không cần đưa cho hắn, nếu Nhạc Đông hỏi thì nhất định phải sau khi qua tiết Quỷ đầu tiên mới được đưa cho hắn.
Mình vì bị thằng nhóc kia kích một cái, miệng lại lỡ lời khai ra hết, ai, đây đều là chuyện gì vậy chứ!
Nhạc Đông liếc Nhạc Thiên Nam một cái, rồi lại lấy điện thoại xem giờ, còn khoảng nửa tháng nữa là đến tiết Quỷ. Hắn cười hì hì nói: "Ba à, ba xem hôm nay là mùng một tháng Bảy âm lịch rồi, còn nửa tháng nữa là đến tiết Quỷ, mình bàn nhau chút đi, lấy cái thứ mà lão già để lại cho con xem xem."
"Không được, lão già lúc sắp đi dặn rồi, nhất định phải chờ qua hết tiết Quỷ đầu tiên mới có thể đưa cho con."
"Vậy con cũng không dám chắc có giữ chuyện riêng của ba với mẹ không nhé!"
Nhạc Thiên Nam đau hết cả da thịt, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Thôi đi cha nội, ông nội đánh con lúc đó hung dữ lắm, con sợ ổng lại từ dưới kia lên đánh cho con một trận ra trò thì có mà toi, con không hỏi nữa, dù sao cũng chỉ mười ngày nữa thôi, chờ qua tiết Quỷ là ba khỏi phải khó xử giữa con và ông nội rồi, hai người con không dám đụng vào ai hết."
Đúng vậy, đúng là không ai dám đụng vào cả, một đứa thì hố con, một người thì hố cha!
Chỉ mình hắn kẹp ở giữa là khó chịu nhất.
Đơn giản là muốn chết!
Nhạc Đông đảo mắt một vòng, nói với Nhạc Thiên Nam: "Con đoán xem là cái gì, đúng thì ba gật đầu, sai thì lắc đầu, ba thấy thế nào?"
Nhạc Thiên Nam khó xử nhìn Nhạc Đông, hắn biết cái tính của con trai mình, chỉ cần nổi lên tính tò mò là sẽ không thôi, nếu không ứng phó qua chuyện này thì chắc chắn thằng bé sẽ nghĩ cách bên cạnh mình nói bóng nói gió thôi, mệt quá!
"Ba chỉ trả lời ba lần thôi, ba lần xong là ba không trả lời nữa."
"Đi, được đấy."
"Hỏi đi!"
"Được, câu hỏi đầu tiên, có phải cái đồ lão già để lại để trong nhà không?"
Nhạc Thiên Nam: ". . ."
"Con hỏi cái này làm gì?"
"Không phải mà ba, ba cứ gật đầu hoặc lắc đầu thôi, mấy cái khác ba đừng quản."
Nhạc Thiên Nam có chút bất đắc dĩ gật đầu nhẹ.
Nhạc Đông tiếp tục nói: "Vật này có phải để ở lầu ba không?"
"Ta nói ngươi vừa thôi chứ, thằng nhóc con định lẻn vào đấy xem hả?"
"Tuân thủ quy tắc trò chơi đi, gật đầu là yes, lắc đầu là no."
Nhạc Thiên Nam giật giật khóe miệng, cuối cùng, hắn đành bất lực gật đầu.
Nhạc Đông cười hì hì, sau đó nói: "Cái mà ông nội để lại cho con, có phải là một cái hộp gỗ nhỏ không?"
"Thằng nhóc nhà ngươi có phải là đã lén lút mở ra xem rồi không, không thì làm sao ngươi biết rõ như vậy?" Nhạc Thiên Nam trừng mắt nhìn Nhạc Đông một cái, trực tiếp hỏi thẳng.
"Sao có thể chứ, từ sau khi ông nội mất con đều ở nhà mấy hôm liền chứ mấy."
"Vậy sao ngươi biết rõ thế?"
"Thì ba, cái chỗ để đồ con là đoán mò, còn hộp gỗ thì chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết thế sao?"
"Ách! ! !" Nhạc Thiên Nam mặt bất lực, hắn nói thẳng: "Thôi đi, đừng có nghĩ tới cái này nữa, lát ba mang đi chỗ khác cất kỹ, đợi qua tiết Quỷ ba sẽ tự khắc đưa cho con."
"Con về chuẩn bị đồ trước đây, ba cùng về luôn hay sao?"
Nhạc Đông vung tay nói: "Ba không phải để con đi tìm Ngô Đảm lấy cá mè à? Ba nghĩ xem anh ta có ở nhà không? Kiểu gì chả ra bờ sông câu cá."
"Vậy con đi nhanh về nhanh, à, tiện đường đi đón cha vợ tương lai của con luôn, ba nghe nói bọn họ đã từ nhà ngoại về rồi."
"Đi!"
Nhạc Đông đồng ý.
Ra khỏi xưởng, Nhạc Đông hơi động tâm niệm, người giấy hắn đã sớm đặt ở trong nhà liền lặng lẽ di chuyển, từ sân sau trôi lên lầu ba đến từ đường, cuối cùng đậu lại ở một góc khuất của cửa sổ từ đường.
Sau khi làm xong, Nhạc Đông cười hì hì.
Tự mình động thủ no ấm, chẳng phải là muốn che giấu thôi sao.
Sau khi điều khiển người giấy thay đổi vị trí trong nhà xong, Nhạc Đông cầm điện thoại lên gọi cho Ngô Đảm, chuông đổ hồi lâu mà không ai bắt máy.
Gã này chẳng lẽ ra ngoài quên mang điện thoại à?
Nhạc Đông hút điếu thuốc trong xe, chừng mười phút sau, điện thoại cuối cùng cũng có người trả lời.
"Anh tìm ai?"
Nhạc Đông: "? ? ?"
Đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ, Nhạc Đông nghe xong, trong lòng liền vui vẻ ra mặt, chả nhẽ hoa đào của Gan Ca rốt cuộc đã đến?
"Gan Ca đâu?"
"Cái gì Gan Ca, anh gọi nhầm số rồi."
Ngay sau đó, điện thoại phát ra tiếng tút tút cúp máy.
Nhạc Đông: "! ! !"
Chẳng lẽ mình gọi nhầm số? Nhạc Đông cầm điện thoại di động lên xem kỹ lại, không sai mà, rõ ràng là số của Ngô Đảm.
Nhạc Đông hơi nhíu mày, có lẽ điện thoại của Ngô Đảm bị mất và được người ta nhặt được, hắn cất điện thoại đi cũng không để ý quá nhiều.
Xem giờ thì lúc này đang là bốn giờ rưỡi chiều, chắc chắn Tô thúc còn chưa tan làm, nhưng mà mình cũng đang rảnh rỗi, hay là đi tìm Tô Uyển Nhi thì hơn.
Nghĩ như vậy, Nhạc Đông tiện tay mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho ba mình một tin, lập tức lại gửi cho Tô Uyển Nhi một tin nhắn.
"Có nhà không? Anh đến tìm em!"
Rất nhanh, Tô Uyển Nhi liền hồi âm.
"Em ở nhà nha, nói nhỏ cho anh biết, nhà em chỉ có mình em thôi đấy."
Nhạc Đông: ". . ."
Con yêu tinh kia, lại muốn làm gì đấy? ? ?
Quá đáng rồi không nhịn được nữa, nhất định phải cho cô biết cái giá phải trả của việc trêu hoa ghẹo nguyệt là đắt thế nào.
Nhạc Đông không nói hai lời, lái xe phóng thẳng tới nhà Tô Uyển Nhi.
Sau mười lăm phút, Nhạc Đông đã đứng ở trước cửa nhà Tô Uyển Nhi, trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút mong chờ nho nhỏ, hắn giơ tay gõ cửa, rất nhanh, bên trong truyền ra giọng nói ngọt ngào của Tô Uyển Nhi.
"Tới liền đây!"
Trong lòng Nhạc Đông trở nên kích động, cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy có cảm giác kích thích không rõ ràng.
Lẽ nào! ! !
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng Tào Tháo?
Phỉ phui phui!
Cửa mở, Tô Uyển Nhi mặc một bộ áo ngủ hình hoạt hình buồn cười, hình Pikachu đang tinh nghịch nổi bật phía trên, phía dưới, là một đôi chân dài trắng nõn mịn màng.
"Anh tới rồi à!"
"Ừ, anh tới rồi."
"Anh đến nhanh đấy."
Nhạc Đông: ". . ."
Sao nghe mấy lời này có hơi sai sai thế nhỉ.
Tô Uyển Nhi đột nhiên phì cười một tiếng, nụ cười này trực tiếp làm Nhạc Đông choáng váng, hắn nhào lên phía trước ôm chặt lấy Tô Uyển Nhi vào lòng.
Một mùi thơm đặc biệt bay tới, Nhạc Đông trực tiếp bế ngang Tô Uyển Nhi lên.
"Mau thả em xuống!"
"Không thả."
"Nhanh lên đi, đang ở nhà."
"Sợ gì chứ, đằng nào bác trai với dì cũng không có ở nhà." Nhạc Đông cười hì hì, vừa định hôn Tô Uyển Nhi một cái thì trong phòng khách đột nhiên truyền ra một tiếng ho khan.
Nhạc Đông nghe xong, cả người cứng đờ! ! !
Giọng này là giọng của Tô thúc, ghê thật, mình đây là làm cái quái gì vậy, ngay trước mặt ba vợ tương lai lại còn đưa tình với con gái ông! ! !
Trong chốc lát đó, Nhạc Đông chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng cả lên vì xấu hổ, chút nữa là quay đầu đập cửa chạy ra ngoài.
Xong đời rồi, công lao cả đời tan thành mây khói chỉ trong tích tắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận