Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 534: Trước diệt uy nô, lại thanh bên trong mắc! (length: 7878)

Nhạc Đông suy nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề, Tiểu Bản Tử muốn làm loạn Cửu Châu, con bất hiếu muốn chia cắt Cửu Châu.
Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Nhà trọ Thành Đô cùng bệnh viện bỏ hoang là bọn chúng bố trí cái bẫy đầu tiên.
Lấy khu Võ Hậu làm vật tế, cắt ngang đường luân hồi của hồn linh, đem hồn linh cưỡng ép giam cầm tại các tầng lầu của nhà trọ Thành Đô, đợi đến khi các tầng lầu triệt để bộc phát, dẫn tới âm binh kéo đến, biến toàn bộ khu Võ Hậu, thậm chí cả Thành Đô thành Quỷ Vực, một khi thành biến thành Quỷ Vực, chắc chắn sẽ dẫn tới Âm Dương hỗn loạn, con bất hiếu sẽ nhân cơ hội từ sự hỗn loạn này mà lấy được thứ bọn chúng muốn.
Chỉ là, những kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng này, vừa vặn đụng phải Nhạc Đông đi Du thị phá án, vì tìm kiếm thi thể người bị hại mà tìm đến bệnh viện bỏ hoang, trong bệnh viện bỏ hoang lại phát hiện Triệu Tự Bàng, một tiểu khả ái kỳ quái.
Cuối cùng, theo manh mối Triệu Tự Bàng này mà đào ra toàn bộ cái bẫy.
Căn cứ vào tài liệu liên quan, kiến trúc sư của nhà trọ Thành Đô cùng bệnh viện bỏ hoang đều có bóng dáng của Tiểu Bản Tử, từ đó không khó đoán ra, Tiểu Bản Tử cùng con bất hiếu cấu kết với nhau, mỗi người có mục đích riêng, mỗi người đều có nhu cầu.
Tiểu Bản Tử muốn làm loạn Cửu Châu, còn con bất hiếu muốn từ đó đạt lợi ích, hai kẻ cấu kết làm việc xấu!
Ngoài ra, thi thể ở tầng hầm ga xe Tây Nam, căn cứ theo các manh mối liên quan thì cũng là do con bất hiếu và Tiểu Bản Tử gây ra, bởi vì, những tử thi kia từ bên ngoài được dùng thuật dẫn xác mà vận chuyển tới, tụ tập ở Tây Nam.
Sau đó bị Tiểu Bản Tử khống chế dùng minh căn nuôi tiểu quỷ, để khống chế một số nhân vật quan trọng trong nước. Hàng loạt sự việc này đều bị Nhạc Đông vừa lúc đụng phải, từ đó đã dẫn đến những chuyện sau này.
Phá ổ độc Miến Điện, phá bọn lừa đảo ở Miến Điện. . .
Cộng thêm cơn bão Bát Mân gần đây, thực chất Nhạc Đông đã sớm giao đấu với bọn chúng từ xa.
Nhạc Đông cười lạnh, chậm rãi bước ra, hắn vẫn đang dùng bộ dạng sau khi đã biến đổi.
"Ngươi cũng xứng so với Lưu Bá Ôn, những gì Lưu thừa tướng làm là vì hạn chế Huyền Môn thống trị thế tục, còn ngươi. . . Chỉ muốn để Trương gia, một mạch ở đảo của con bất hiếu vĩnh viễn nắm quyền ở đây, ngươi đơn giản là nghĩ tới việc một mạch nhà các ngươi sẽ có thể hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi."
Khi Nhạc Đông vừa mở miệng, mọi người lúc này mới ý thức được trong bóng tối còn có người ẩn nấp.
Khi Nhạc Đông xuất hiện, sắc mặt mọi người trong sân đều thay đổi, người này tiềm phục ở gần đây bao lâu rồi mà bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Trên pháp đàn, đạo nhân áo tía Trương Ân Phương lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Những người khác nấp trong một bên, trong lòng hắn sớm đã có tính toán, hắn tự tin có thể dễ dàng bắt giữ, nhưng người trẻ tuổi vừa xuất hiện này, hắn lại không có bất cứ cảm giác nào, đáng sợ nhất là, hắn nhìn không thấu người trẻ tuổi này sâu cạn thế nào.
Mặc dù Trương Ân Phương mặt nghiêm túc, nhưng hắn vẫn có vô cùng tự tin, tay hắn cầm thiên sư ấn, trên người đeo Ngũ Lôi ấn, lại thêm lực sĩ Hoàng Cân tổ truyền, kết hợp với lôi pháp của Thiên Sư phủ, và trận pháp đã bày sẵn, hắn không tin rằng đương thời có ai dám làm càn trước mặt hắn.
Cho dù là một vài lão quái vật sống lâu năm, hắn cũng có tự tin bắt được.
Để chuẩn bị lần này, hắn đã hao hết thủ đoạn, kích hoạt Tỏa Long tỉnh, còn mượn tay Tiểu Bản Tử kiềm chế các bộ môn đặc biệt của Cửu Châu.
Đã tính toán lâu như vậy, lần này hắn nhất định phải thành công.
Hắn lên tiếng nói: "Tiểu hữu, ta mặc kệ ngươi là người của nhà nào, nhưng ta cho ngươi một lời khuyên, bây giờ ngươi rời đi ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không..."
Ý uy hiếp trong lời nói là không cần nói cũng rõ.
Nhưng Nhạc Đông đã dám đi ra, liền hoàn toàn không sợ, đám lực sĩ Hoàng Cân trước mặt, đối với người khác mà nói, có thể là những thứ không thể đối kháng, nhưng với Nhạc Đông thì, những lực sĩ Hoàng Cân này không đáng kể.
Hắn cười lạnh nói: "Không thì thế nào? Trương đại phế vật, ngươi nghĩ ta đã dám ra đây rồi còn sợ ngươi uy hiếp à?"
Nhạc Đông vừa nói xong, Mã Linh Nhi ở một bên liền không nhịn được bật cười thành tiếng.
Gọi gia chủ đương đại của Trương gia là phế vật, ngay cả như cô ta cũng chỉ dám thầm mắng trong lòng vài câu, dù sao, Thiên Sư phủ là người cầm đầu đạo môn cự phách, dưới mắt lại trực tiếp bị người trẻ tuổi này mắng không chút khách khí.
Nghe thật sảng khoái a, nhưng thoải mái thì thoải mái, Mã Linh Nhi bắt đầu lo lắng cho an nguy của người trẻ tuổi trước mặt.
Cô nói thẳng: "Tiểu tử, ngươi đến bên ta, hôm nay tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Một bên, Mao Cầu Sinh cảnh giác liếc nhìn Nhạc Đông một cái, lập tức hạ giọng nói: "Linh Nhi à, thằng nhóc trắng trẻo này có gì tốt chứ, cô nhìn ta xem, vừa đen lại vừa cường tráng."
"Ngươi câm miệng cho lão nương, còn dài dòng thêm nửa câu nữa thì lăn xuống núi trước cho ta."
Mao Cầu Sinh lập tức giơ tay, "Linh Nhi, ta chỉ nói đùa thôi mà, cô cứ yên tâm, người cô muốn bảo vệ chính là người mà tôi muốn bảo vệ, vậy ai kia ơi, tiểu bạch kiểm mau tới đây, anh đây sẽ che chở cho chú mày."
Nhạc Đông nói thẳng: "Đa tạ, các ngươi hãy tự lo cho bản thân đi, trước khi giải quyết vấn đề này, ta phải xử lý đám rác rưởi, bọn giặc Oa man di từ bên ngoài trước, cũng dám xâm phạm Cửu Châu của ta."
Nói xong, Nhạc Đông đưa mắt nhìn về phía đám Tiểu Bản Tử tàn cúc một phái, thu thập Trương Ân Phương là chuyện đóng cửa đánh con bất hiếu nhà mình, đây là chuyện riêng của bản thân, còn về đám Tiểu Bản Tử mang DNA của Tiểu Vu Cổ kia, cũng dám đến lãnh thổ Cửu Châu làm càn, Nhạc Đông không ngại xử lý bọn chúng trước, rồi mới đến dọn dẹp gia môn sau.
Chiêu này của Nhạc Đông khiến những người ở đây có chút kinh ngạc, An Thế Bình, người của Huyền Môn bản địa trên đảo đột nhiên lên tiếng: "Ta biết mà, đại lục Cửu Châu sẽ không bỏ mặc đâu, người trẻ tuổi, có phải ngươi từ đại lục bên kia tới không?"
"Đúng tiền bối, tiền bối thật oai phong, vãn bối khâm phục, xin yên tâm, có ta ở đây thì âm mưu của bọn chúng sẽ không thành."
An Thế Bình cười lớn.
"Tốt, tốt, tốt, chúng ta tạm không quan tâm đến kết cục thế nào, cứ đoàn kết lại đã, đồng tâm hiệp lực, dù thế nào cũng không để những kẻ bại hoại cùng lũ man di này làm trò cười cho thiên hạ."
Nghe những lời này, Nhạc Đông hơi xúc động.
Dù con bất hiếu đã nhiều năm chưa được trở về vòng tay của mẫu thân, nhưng vẫn có những người đang âm thầm kiên trì.
Nhạc Đông trực tiếp bước lên trước, cúi người thi lễ với An Thế Bình và đám người Mao Linh Nhi.
Sau đó, hắn xoay người nhanh chân đi về phía đám Tiểu Bản Tử tàn cúc một phái.
Mỗi một bước chân, sát khí trên người hắn lại nồng thêm một chút.
Đi được mấy bước, sát khí của hắn đã hiện lên thành hình.
Trên không trung hóa thành khói báo động ngút trời.
Mao Linh Nhi vốn muốn gọi Nhạc Đông dừng lại, dù sao đám Tiểu Bản Tử tới đây cũng là vì đối phó với Trương Ân Phương, vào lúc này, thêm một lực lượng giúp đỡ sẽ tăng thêm một phần thắng.
Khi cô nhìn thấy sát ý ngùn ngụt trên đầu Nhạc Đông thì, cô lựa chọn im lặng.
Nhìn vào sát khí này, có thể thấy rõ, người trẻ tuổi trước mặt chắc chắn sẽ đối phó với đám Tiểu Bản Tử này trước.
Trên đài, vẻ mặt của Trương Ân Phương lộ ra mấy phần phức tạp.
Hắn nói: "Tiểu hữu, nể mặt ngươi có dũng khí, ta sẽ để lại cho ngươi một cái xác toàn vẹn."
Nhạc Đông cười lạnh, nói đùa, để lại cho mình một cái xác toàn vẹn, hắn cần loại thương hại này sao? ? ?
Hắn phản trào phúng: "Ngươi yên tâm, ta lát nữa sẽ đến giết ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi có nửa phần thống khổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận