Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 536: Ngự kiếm? Thần thức ngoại phóng? Đây là cái gì cảnh giới? (length: 8105)

Nhiều thuốc nổ mạnh mẽ như vậy, chỉ cần phát nổ thì tất cả mọi người trong sân đều sẽ tan xác không còn.
Ngay khi Tiểu Bản Tử chuẩn bị ấn nút kích nổ thuốc nổ thì Trương Ân Phương đột nhiên hét lớn: “Lôi đến!”
Một lá bùa vàng từ trong tay hắn bay ra, nổ tung trên không trung, ngay sau đó!
Trong hư không, tia chớp lóe ngang dọc, một đạo lôi điện trực tiếp giáng xuống đầu Tiểu Bản Tử.
Chỉ là, tên cầm đầu phái Tàn Cúc đã sớm chuẩn bị, ngay khi Trương Ân Phương hô “Lôi đến”, hắn đã dùng chân đá văng xác đồng đội bên cạnh, ném thẳng lên đầu mình.
Vừa vặn chặn được đạo lôi điện kia.
Sau khi đỡ được lôi điện, xác đồng đội của hắn trong nháy mắt bị đánh thành than cốc, rơi xuống đất thì vỡ thành từng mảnh.
Nhạc Đông nhìn mà lắc đầu, xét ở một góc độ khác, có thể thấy Trương Ân Phương có chút thiếu sót trong lôi pháp, vậy mà để người khác chặn được.
Nếu là hắn, đạo lôi này tuyệt đối có thể chuẩn xác đánh trúng đầu Tiểu Bản Tử, không lãng phí chút nào.
Tiểu thủ lĩnh của phái Tàn Cúc đỡ được lôi pháp của Trương Ân Phương, liền chửi thẳng: “Đồ ngu, lũ heo Cửu Châu các ngươi, chỉ biết đánh lén, không có chút tinh thần võ sĩ đạo nào, cho nên các ngươi nhất định là lũ bỏ đi!”
Đám người: “…”
Ngươi có dám bớt trơ trẽn đi một chút không, trước đó cả lũ xả súng lén là ai, thứ tinh thần đó còn dám nói là của cái dân tộc kia?
Chưa kể đến, chín vụ ô nhiễm môi trường nghiêm trọng trên thế giới, quốc gia nào đã một mình gánh năm vụ?
Nước Cước Bồn!
Cái dân tộc vụng về Tiểu Bản Tử này, bọn họ thà bỏ tiền mua chuộc đủ loại dư luận bên ngoài, cũng không muốn bỏ tiền giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường, họ gây họa ô nhiễm môi trường cho toàn nhân loại.
Buồn cười là ở trong nước có mấy kẻ vì tiền mà đánh mất lương tâm, còn không ngừng tẩy trắng cho Tiểu Bản Tử.
Bọn họ không phải không biết Tiểu Bản Tử đáng ghét, mà là, cầm đồng tiền trái lương tâm, ăn màn thầu máu người.
Chín vụ ô nhiễm môi trường nghiêm trọng uy hiếp nhân loại theo thứ tự là:
Một, sự kiện sương mù lưu vực sông Maas của nước Bỉ.
Hai, sự kiện sương mù thị trấn Donora của nước Mỹ.
Ba, sự kiện sương mù Luân Đôn của nước Anh.
Bốn, sự kiện sương mù quang hóa Los Angeles của nước Mỹ.
Ngoài bốn sự kiện ô nhiễm môi trường này ra, số còn lại đều do Tiểu Bản Tử bao trọn.
Theo thứ tự là sự kiện bệnh Minamata ở Nhật Bản, sự kiện bệnh Itai-itai ở Nhật Bản, sự kiện bệnh hen suyễn Yokkaichi ở Nhật Bản, sự kiện dầu cám ở Nhật Bản, thêm vụ sắp xả nước thải hạt nhân ra biển gần đây.
Bốn vụ đầu là do Tiểu Bản Tử tự gây họa cho dân mình, chết thì là người của Tiểu Bản Tử, cái này có thể bỏ qua, dù sao dưới bom nguyên tử chẳng còn oán hồn, mỗi một Tiểu Bản Tử chết đi mới là một bài học tốt.
Nhưng việc xả nước thải hạt nhân ra biển, gây nguy hại đến toàn nhân loại. (Nhắc một chút kiến thức khoa học cho mọi người.)
Những sự việc này, đã lột trần hết những thói hư tật xấu của dân tộc Tiểu Bản Tử.
Vậy mà có một số người lại bất chấp lương tâm mà tẩy trắng cho Tiểu Bản Tử.
Còn có những người da trắng phương Tây, bọn họ mong gì Tiểu Bản Tử xả nước thải hạt nhân ra để ô nhiễm châu Á, sau đó gây rối châu Á, kéo châu Á vào chiến tranh, để tài phú chảy về phương Tây, giữ vững lợi thế của họ về kinh tế và quân sự.
Không phải giống nòi của ta, tất nảy sinh dị tâm!
Mã Linh Nhi thẳng thắn lên án: “Vô sỉ!”
Tên dẫn đội của phái Tàn Cúc lần nữa giơ điều khiển từ xa lên.
“Được cùng ta chết chung, là vinh quang của các ngươi, ngọc nát báo quốc, vạn tuế!”
Đám người không tự chủ được nhắm mắt, Mao Cầu Sinh trực tiếp ôm chặt Mã Linh Nhi.
“Bà xã tương lai, cho dù chết, chúng ta cũng muốn chết cùng nhau.”
Nhạc Đông lắc đầu, hắn sớm đã nhìn ra Tiểu Bản Tử kia căn bản không có ý định đồng quy vu tận, hắn chỉ là lấy thuốc nổ ra dọa người, để tạo cơ hội chạy trốn mà thôi.
Sau khi hắn hô xong vạn tuế được một giây, hắn quay đầu bỏ chạy về phía xa.
“À!”
Khóe miệng Nhạc Đông lộ ra một tia trào phúng.
Chạy đi!
Nếu để hắn chạy thoát, Nhạc Đông cũng không còn mặt mũi quay về Cửu Châu lần thứ chín.
Hắn vung tay, những thanh võ sĩ đao của Tiểu Bản Tử rơi dưới đất ngay lập tức bay lên.
“Ngự kiếm?”
“Thần thức ngoại phóng?”
Mao Cầu Sinh và Mã Linh Nhi đồng loạt kinh hô.
Sắc mặt Trương Ân Phương đang đứng trên pháp đàn đột nhiên biến đổi, nếu vừa rồi chỉ là kiêng kị và ngưng trọng thì bây giờ hắn có một chút tuyệt vọng.
Đây rốt cuộc là cao nhân lão cổ đổng nhà nào?
Nhưng bộ dạng trẻ tuổi này của hắn đâu giống ngụy trang, chẳng lẽ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới phản lão hoàn đồng?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Sao trên đời này có cao nhân như vậy được, linh khí khô kiệt, cho dù là bọn họ những đại phái có truyền thừa có động thiên phúc địa, cũng không thể tu luyện đến cảnh giới này, hắn dựa vào cái gì mà được?
Chẳng lẽ hắn là tiền bối cùng thời với Tam Phong chân nhân?
Cũng không thể nào, không có linh khí dồi dào, tu sĩ không thể sống được mấy trăm năm.
Sau khi tất cả võ sĩ đao đều lơ lửng trên không, Nhạc Đông vung tay, tất cả võ sĩ đao lao thẳng về phía tên Tiểu Bản Tử đang chạy trốn kia.
Tên Tiểu Bản Tử vốn cho rằng mình đã chạy thoát được cả trăm mét, tuyệt đối có thể sống sót, hắn âm thầm nghiến răng: “Đợi khi hắn đi rồi, lập tức mời trưởng lão phái Tàn Cúc ra tay, chém giết lũ heo Cửu Châu này.”
Ý nghĩ này còn chưa kịp tắt thì một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn, hắn nhìn lại, vừa vặn thấy bảy thanh võ sĩ đao đang lao đến chỗ mình.
Nhìn thấy vậy, hắn sợ đến hồn vía lên mây, lập tức biến đổi thân hình bắt đầu né tránh, nhưng dù hắn né tránh thế nào, những thanh võ sĩ đao kia vẫn chính xác theo sát đường chạy trốn mà thay đổi phương hướng.
Cuối cùng, những mũi đao trong mắt hắn ngày càng lớn.
Một loạt âm thanh “phốc phốc” truyền vào tai hắn, hắn mới nhận ra đó là tiếng đao đâm vào cơ thể mình.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, hắn định ấn nút điều khiển trong tay.
Nhưng hắn cũng không còn cơ hội đó, vì dưới sự điều khiển tinh chuẩn của Nhạc Đông, một thanh võ sĩ đao đã chém bay bàn tay phải của hắn.
Ý niệm cuối cùng của Tiểu Bản Tử là...
Rốt cuộc thì người trẻ tuổi kia là ai?
Vấn đề này, hắn vĩnh viễn không thể biết được đáp án.
Sau khi giải quyết Tiểu Bản Tử, Nhạc Đông liếc nhìn đám vu sư, đám vu sư kia lập tức lăn lộn, chạy trốn về phía xa, đâu còn bộ dạng hung hăng vừa rồi.
Nhạc Đông không động đến bọn chúng, dù sao những người này giữ lại còn dùng được, để làm buồn nôn đám bất hiếu ở đảo bên kia.
Ngoại xâm thì chết hết, trốn hết, tiếp theo đó là giải quyết cái đồ chó Trương Ân Phương này.
Vẫn câu nói kia, cái thằng Ân Phương này, Nhạc Đông đã định giết, ai đến cũng vô dụng.
Mưu đồ chặt đứt long mạch phong thủy của con bất hiếu đảo với Cửu Châu, mưu toan làm nhiễu loạn Cửu Châu quật khởi, chỉ vì đổi lấy vinh hoa phú quý cho nhất mạch thiên sư ở con bất hiếu đảo, đáng giết!
Nhạc Đông sát khí ngút trời, quay đầu nhìn Trương Ân Phương.
“Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
“Tiền bối, có phải có hiểu lầm gì đó không, ta chỉ muốn trùng kiến đạo gia Tổ Đình thôi, chặt đứt long mạch chỉ là một cách để thực hiện, nếu tiền bối không thích thì ta có thể đổi cách khác.”
Nha, sống lâu trên con bất hiếu đảo, bị nhiễm tập tính của Tiểu Bản Tử à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận