Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 685: Tìm tới đáp án! (length: 7679)

Nhạc Đông nhìn kỹ một chút thi thể cô gái, đích xác không có bất kỳ cái gì dị thường, hắn thu mắt lại, để lão Tào đẩy tủ chứa thi thể vào, hắn sờ cằm, hơi suy tư rồi quay sang nhìn Trương Ngũ.
Trương Ngũ ở một bên nước mắt giàn giụa, tạm biệt con gái, đúng là đã cách xa nhau trời đất.
Trên đời này, thống khổ nhất không ai bằng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nhạc Đông trong lòng thở dài một tiếng, loại chuyện này, hắn thật không biết khuyên thế nào.
Chờ Trương Ngũ bình tâm lại đôi chút, Nhạc Đông mới lên tiếng: "Thưa chú Trương, tiện đường chú dẫn cháu về nhà xem được không? Cháu vẫn cảm thấy việc con gái chú biến thành Mộng Yểm có nguyên nhân khác."
Bất kể phía sau có phải vì mảnh vỡ đại ấn mà Trương Thải Hà biến thành Mộng Yểm hay không, Nhạc Đông đều muốn tìm hiểu rõ ràng, lỡ như có kẻ nào đứng sau giở trò, hắn ta có thể tạo ra một Mộng Yểm thì cũng có thể tạo ra cái thứ hai.
Đây là một mối họa lớn, nhất định phải tìm ra và xử lý sạch sẽ.
Đối với yêu cầu của Nhạc Đông, Trương Ngũ không cự tuyệt, ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà xác, trước khi ra cửa, lão Tào kín đáo kéo góc áo Nhạc Đông, Nhạc Đông quay lại, thấy lão Tào bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Nhìn hắn thế này, dường như có điều muốn nói với Nhạc Đông.
Nhạc Đông liếc hắn, cho một cái ánh mắt ý bảo ngươi lại bày trò gì nữa đấy.
Lão Tào trên mặt lộ chút lúng túng, ngập ngừng một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Đông Tử, mày đi nhà mẹ vợ, tao có nên mua chút gì không?"
Nhạc Đông: "? ? ?"
Câu hỏi của lão Tào làm Nhạc Đông á khẩu không trả lời được, hắn làm sao mà đáp cho được?
Nghiêm túc mà nói, tên này đúng là đi nhà mẹ vợ, nhưng vấn đề là… Đây mẹ nó tính cái gì hôn nhân, lão Tào là con rể chỉ là để trong ngoặc kép thôi à.
Thôi thôi, không thèm để ý đến cái tên này nữa.
Nhạc Đông trực tiếp liếc xéo hắn một cái, đến tâm trạng đáp lại cũng chẳng buồn.
Trương Ngũ ở phía trước cũng nghe được câu này, đầu tiên ông sững người, rồi lập tức vẻ mặt cô đơn.
"Nếu như Thải Hà còn sống, cái cậu con rể như cậu vào nhà tôi, tôi nhất định phải làm một bàn tiệc lớn thịnh soạn đãi khách, đáng tiếc, số Thải Hà khổ quá... về phần cái chuyện âm hôn, thôi vậy, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giải, tiểu ca Nhạc nói chuyện của Thải Hà cậu ấy sẽ lo liệu, tôi tin tưởng cậu ấy."
Âm hôn sở dĩ khó giải quyết là vì một khi đã chấp nhận ngày sinh tháng đẻ, nghĩa là hợp đồng đã thành, nhưng nếu như cả hai bên đều đồng ý thì thứ này vẫn có thể giải quyết được.
Có lời hứa của Trương Ngũ, chuyện của lão Tào đã được giải quyết ổn thỏa.
Nhạc Đông vốn còn định mình sẽ phải dùng một vài thủ đoạn, nhưng hiện tại thì không cần, vấn đề không lớn!
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe lão Tào ở sau lớn tiếng nói: "Tôi không đồng ý, tôi vất vả lắm mới có được vợ mà!"
Nhạc Đông: -- Đây là loại ngu xuẩn gì vậy, con mẹ nó, vong linh kỵ sĩ lên làm nghiện đúng không.
Được được được, ngươi thanh cao, ngươi khác người, ngươi yêu sâu sắc.
Nhạc Đông căn bản chẳng thèm phản ứng hắn nữa, xuống lầu thì đám nhân viên kia đã sớm tỉnh lại, bọn họ thấy Nhạc Đông và mọi người từ nhà xác đi ra thì lập tức cảnh giác xông đến.
"Các anh vào bằng cách nào?"
Lão Tào từ phía sau bước ra, từ trong người móc ra gói thuốc lá, khom lưng gọi với bảo vệ và nhân viên nói: "Đại ca, đây là người nhà tôi, đây là cha vợ tương lai của tôi, đây là anh họ tôi, bọn họ nghe nói tôi làm có tiền nên tôi dẫn họ đến xem chỗ làm."
Bảo vệ có chút nghi hoặc nhìn lão Tào, hắn nhận ra lão Tào, người mới đến làm công việc chuyển xác, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp danh giá trường Chấn Đán.
Nói thật, hắn nhìn không thấu cái người tên Tào Sở Tiêu này, sinh viên tốt nghiệp danh giá lại đi làm công việc chuyển xác, nếu là con trai mình chắc bị mình bóp chết mất.
Bảo vệ nghĩ một hồi, thầm cảm thấy may mắn vì 40 tuổi vẫn chưa có vợ, nếu không, sinh ra một thằng con trai cũng phải lo nghĩ đến nhường nào...
"Không đúng, các người vào khi nào, sao tôi không biết?"
Lão Tào: "..."
Nhạc Đông ở bên lười nhiều lời với hắn, trực tiếp vỗ tay rồi cất bước đi ra ngoài, những nhân viên và bảo vệ xung quanh đều lộ vẻ mông lung.
Trương Ngũ thấy vậy cũng đi theo Nhạc Đông ra ngoài.
Sau khi thấy được chiêu của Nhạc Đông, Trương Ngũ trong lòng có chút giật mình.
Đừng coi thường chiêu thức của Nhạc Đông, trong nháy mắt khiến tâm thần người ta bị đoạt mất, loại thủ đoạn này nhìn thì đơn giản nhưng cần bản lĩnh của người thi triển.
Trong giới đao phủ bọn họ, những lão đao phủ đã chặt đầu người cả đời mới có thể dùng ánh mắt làm dao động tâm thần người khác.
Cháu trai Nhạc tiền bối tuổi còn trẻ đã có tu vi thế này, thật may là mình không động thủ với hắn, nếu không hậu quả khôn lường.
Ra khỏi nhà tang lễ, Trương Ngũ vẫy một chiếc xích lô, mời Nhạc Đông và lão Tào lên xe, trên đường, lão Tào luôn cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Nhạc Đông, rồi lại cúi xuống.
Thấy hắn thế này, Nhạc Đông đạp cho hắn một cái.
"Có gì thì nói đi, nhìn mặt mày như thế ta lại phát cáu."
Lão Tào lấy hết dũng khí nói thẳng: "Tao muốn học mấy thứ bên mày."
"Hả?"
Vừa nghe lời của lão Tào, Nhạc Đông bỗng thấy gã này có vẻ rất thích hợp để thừa hưởng hai nghề giày da.
Nhưng nếu lão Tào mà học được những thứ của hai nghề giày da, vậy sau này cuộc đời coi như...
Thôi vậy, tốt nhất là đừng cho hắn học, dù sao, thứ kia cần tiếp xúc với người chết, không tốt cho cuộc đời hắn.
"Mày có thể dạy tao không? Nếu tao học được, tao sẽ được ở bên vợ tao mãi mãi."
Nhạc Đông vừa lấy chai nước trên xe xích lô uống một ngụm, nghe đến đây, thiếu chút nữa sặc luôn, ho khan một tràng.
Học thủ đoạn Huyền Môn chỉ để tư thủ với quỷ nữ à?
Lão Tào, ta xin được gọi ngươi là vong linh kỵ sĩ mạnh nhất.
Thấy Nhạc Đông không để ý, vẻ mặt lão Tào trở nên ảm đạm.
Hắn lẩm bẩm: "Tao thật sự rất thích cô ấy, từ cô ấy, tao mới biết cái gì là tình yêu."
Nghe lão Tào nói thế, Nhạc Đông có chút bất ngờ liếc nhìn hắn.
Tình yêu vượt trên tất cả à?
Vậy cũng được đấy chứ!
Nhạc Đông có thể hiểu, nhưng không thể đồng cảm.
"Ta sẽ suy nghĩ đã!"
Nói xong, Nhạc Đông nhắm mắt lại, lười phản ứng hắn nữa.
Lão Tào nghe thế thì hai mắt sáng lên, hắn nói với Nhạc Đông: "Từ hôm nay trở đi, mày là anh tao, anh trai ruột thịt đấy!"
Thôi dẹp đi, cái lão Tào này rõ ràng là Đa Long trong Lộc Đỉnh Ký còn gì.
Xích lô chạy khoảng nửa giờ thì Trương Ngũ dừng lại.
"Tiểu ca Nhạc, đến rồi!"
Nhạc Đông xuống xe nhìn quanh, đây là một khu nhà tập thể cũ kỹ, xung quanh còn có cả ruộng rau.
Đây đúng là vùng ngoại ô trong các vùng ngoại ô của Ma Đô.
Trương Ngũ hơi khó xử gãi đầu, ông mở lời: "Năm đó xảy ra chút chuyện, là ông cụ nhà cậu giúp gia đình tôi vượt qua, dù vượt qua được kiếp nạn, nhưng gia đạo cũng suy sụp từ đó, nhà tôi ở tầng một, mời vào ngồi chơi."
Nhạc Đông gật nhẹ đầu, đi theo sau Trương Ngũ, bước vào cửa nhà họ Trương, vừa bước chân vào, ánh mắt Nhạc Đông khẽ dao động.
Hắn đã hiểu vì sao Trương Thải Hà lại biến thành Mộng Yểm rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận