Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 379: Quốc vận gia thân, rửa sạch oshiroi bắt đầu thấy kim! (length: 7978)

Nhân tài đặc biệt gì chứ, nhất định phải đưa vào thôi!
Lý Định Phương liền nói ngay: "Ta sẽ báo cáo việc này lên cấp trên, đúng rồi, ngươi muốn đưa ai vào, người đó tên là gì, có sở trường gì?"
"Hoa Tiểu Song, người của nhà họ Du, sở trường hả!" Nói đến sở trường, Nhạc Đông hơi dừng lại một chút, nhắc tới sở trường của gã này thì tuyệt đối chỉ để mà nói cho vui thôi, một tên dở hơi, còn những thứ khác đều bình thường, chỉ là một người cái gì cũng biết, từ ngụy trang, phong thủy, đến đoán mệnh,... Gã này cái gì cũng biết chút chút.
"Đoán mệnh đi, thưa lãnh đạo, hắn từng cùng ta đi làm nhiệm vụ."
Lý Định Phương gật đầu, hắn vốn còn sợ không duyệt biên chế cho người này, bây giờ nghe Nhạc Đông nói vậy, hắn cảm thấy việc này chắc chắn như bóp con ốc trong lòng bàn tay, quá dễ dàng!
"Chờ tin tức tốt nhé, à mà Nhạc Đông này, ngành của cậu đặc thù nên cậu có thể tự mình thành lập đội, nếu cần người, tôi sẽ điều từ toàn thành phố tới."
Còn có chuyện tốt như vậy nữa à, Nhạc Đông liền tranh thủ ngay: "Tôi muốn đưa Bạch đại ca qua."
"Bạch đại ca, ý cậu là Bạch Mặc?"
"Đúng, nếu có thể thì kêu luôn cả Bạch Trạch Vũ, tôi nhớ hắn từng nói với tôi, hắn là một thành viên đặc chủng xuất sắc, lại còn là xạ thủ nữa."
Lý Định Phương hiển nhiên cũng đã nghe đến tên Bạch Trạch Vũ, hắn gật đầu nhẹ, lập tức nói: "Bạch Mặc thì không thành vấn đề, biên chế của hắn vẫn ở Ly Thành chúng ta, việc điều đi chỗ cậu không có gì lớn, nhưng Bạch Trạch Vũ thì có chút đặc thù, biên chế của hắn ở tỉnh, chúng ta trước tiên phải hỏi ý kiến của hắn xem sao đã, làm thủ tục mượn tạm. Ngoài hai người này ra, còn ai nữa không?"
Nhạc Đông suy nghĩ một hồi, cuối cùng lên tiếng: "Trần Gia Dĩnh."
Lý Định Phương sững sờ ra mặt, rồi lắc đầu nói: "Gia Dĩnh, đứa bé này...Bệnh tình của nàng chưa khỏi hẳn, chắc là không đi làm được đâu."
Nhạc Đông lại nói: "Lãnh đạo, lát nữa ông hỏi ý kiến của nàng xem sao đã, nếu nàng từ chối, tôi cũng không ép."
"Được, một lát tôi sẽ gọi điện hỏi nàng, nhưng cậu cũng biết, thân phận của nàng có chút đặc biệt, việc điều động có thể cần phải thông qua cấp trên phê duyệt."
"Không thành vấn đề!"
Hai người vừa nói vừa đi về phía nhà ăn.
Khi vào nhà ăn, rất nhiều đồng nghiệp cũng đã đến, Nhạc Đông vung tay, nói thẳng: "Các vị đồng nghiệp cứ thoải mái ăn nhé, hôm nay tất cả bữa ăn ở đây đều do Nhạc mỗ tôi bao."
An Thế Tĩnh và Trâu Thành vừa bưng đồ ăn tới, nghe Nhạc Đông nói vậy, Trâu Thành giật giật khóe miệng, hắn nói: "Ông núi ơi cục trưởng, ông cũng quá bủn xỉn rồi đấy, đây là nhà ăn mà, nhà ăn miễn phí."
Nhạc Đông tỏ vẻ bừng tỉnh: "Ôi, lại là miễn phí à, vậy tôi ngại quá!"
Lý Định Phương ôm trán, "Cậu nhóc này, tiền thưởng lần này cộng vào cũng hơn 10 vạn rồi, sao không hào phóng một chút, ra ngoài đặt bàn mà ăn?"
Nhạc Đông cười hắc hắc, nói: "Thế thì không được, không thể dùng rượu thịt mà làm hỏng ý chí của các đồng chí cục trị an Ly Thành chúng ta được."
An Thế Tĩnh ở một bên chêm vào: "Nhạc Đông này, cậu là người đầu tiên có thể nói cái sự keo kiệt nghe mà thanh cao thoát tục đến thế."
"Ha ha!" Mọi người biết các lãnh đạo đang nói đùa, đều vui vẻ cười theo.
Cuối cùng, Nhạc Đông vung tay lên, trực tiếp gọi một đống lớn trà sữa giao đến, mời tất cả cán bộ nhân viên toàn cục uống trà sữa.
Sau chuyện này, toàn bộ nhân viên cục trị an thành phố xem như chính thức làm quen với vị phó cục trưởng trẻ tuổi Nhạc Đông này.
Phải nói là, đồ ăn ở cục trị an thành phố đúng là rất ngon, từ thịt hấp, gà xào ớt, canh vịt, đến canh cá chua!
Nhạc Đông một trận ăn no nê, trực tiếp ăn hết suất ba người.
Mấy người Lý Định Phương thì trợn mắt há mồm, Trâu Thành nói: "Tuổi trẻ thật là tốt."
Chủ nhiệm văn phòng ở bên cạnh trêu ghẹo nói: "Lý cục, về sau nhà ăn phải xin thêm tiền ăn cho hai người mới phải."
Lý Định Phương bất đắc dĩ nói: "Tôi đang suy nghĩ một chuyện."
Nhạc Đông: "Ừm?"
"Để gánh được chi phí cho nhà ăn của cục, cậu phải thường xuyên đi công tác mới được."
Nhạc Đông: "... "
Vừa mới khen đồ ăn của cục thành phố ngon, ăn no nê xong lại liền bị chê, mấy người này à, trở mặt cũng nhanh thật, chẳng qua có bữa ăn mà thôi.
Quá khó khăn!
Ăn uống xong, Nhạc Đông trở về văn phòng của mình, văn phòng của hắn trước đó khi họp đã được nhân viên kỹ thuật dọn từ chỗ bên An cục đến gần chỗ này.
Nhìn căn phòng rộng rãi, Nhạc Đông thỏa mãn tựa vào ghế làm việc, xoay hai vòng liền mất hết hứng thú ban đầu.
Hắn vừa định đứng dậy, đột nhiên...
Một cỗ khí tức huyền diệu khó giải thích giáng xuống trên người hắn.
Nhạc Đông tâm thần ngưng tụ, đây là... Quốc vận gia thân!
Lần đầu tiên quốc vận gia thân là lúc hắn chính thức gia nhập hệ thống trị an, khi được biên chế xong thì nhận được sự gia trì của quốc vận, giúp cho tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh rõ rệt.
Điều mà Nhạc Đông không ngờ tới là, việc mình thăng chức cũng giúp cho mình nhận được thêm một lần quốc vận gia trì.
Lần này xem như là niềm vui bất ngờ.
Cảm nhận được quốc vận gia trì, Nhạc Đông lập tức nhắm mắt thổ nạp.
Ước chừng qua một tiếng, Nhạc Đông mở mắt.
Một vệt thần quang bảy màu lóe lên trong mắt hắn, quốc vận gia trì tuy chỉ là thoáng chốc nhưng Nhạc Đông cảm thấy mình nhận được lợi ích rất lớn.
Hắn cảm thấy bản thân và phiến đại địa Cửu Châu này có một loại liên kết kỳ lạ, loại cảm giác này rất huyền diệu, không thể dùng lời để hình dung, nói cụ thể hơn thì giống như mối liên kết giữa con cái và mẹ vậy.
Nhạc Đông kiềm chế tâm thần, đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc đứng dậy, hắn cảm thấy toàn thân thư thái, những tâm trạng tiêu cực tích tụ từ Miến Bắc quét sạch sành sanh.
Giũ sạch lớp son phấn bắt đầu thấy vàng, sau sự việc ở Miến Điện, Nhạc Đông cảm thấy trong lòng mình tích tụ quá nhiều cảm xúc tiêu cực, tuy rằng hắn đã cố gắng kiềm chế nhưng đến cuối cùng thì vẫn bùng phát.
Trực tiếp mở Quỷ Môn Quan, dẫn âm khí ra, biến khu vườn gian dối thành Quỷ Vực, để cho những oan hồn gặm nhấm thịt của kẻ ác, cắn xé linh hồn kẻ ác, để cho ác nhân hồn phi phách tán.
Trong mắt người bình thường thì không sao cả, đó là lấy cái chết để chấm dứt cái ác, nhưng đối với người tu hành Huyền Môn mà nói thì đây là ngoại tà xâm lấn, ảnh hưởng đến tâm cảnh.
Đây là một sự việc rất nguy hiểm, tâm ma!
Tiền nhân đại năng trong tu hành, tu chính là tâm, chém được tâm ma mới thấy được chân ngã.
Nhạc Đông âm thầm cảnh giác, cũng may là khi về Ly Thành này, trước thì có Tô Uyển Nhi hóa giải lệ khí, sau lại có quốc vận gia thân gột rửa, tâm hồn mình mới hoàn toàn trở lại như bình thường.
Tu hành gian nan, tranh giành với trời đất còn chưa đủ, mà còn phải tranh giành với chính mình một phen.
Trong chớp mắt, tâm cảnh của Nhạc Đông được nâng cao rất nhiều.
Hắn vươn vai một cái, toàn thân thoải mái, cầm điện thoại lên, gọi cho Hoa Tiểu Song.
Điện thoại kêu một hồi lâu mới kết nối, vừa kết nối thì đã nghe thấy tiếng nhạc ồn ào bên đầu dây của Hoa Tiểu Song.
Nhạc Đông: "Cậu đang làm cái gì đấy?"
Hoa Tiểu Song: "Lão đại, tôi tìm được một chỗ ngon, ở đây có rất nhiều em gái đang đợi chúng ta tới cứu rỗi!"
Nhạc Đông: "Nói tiếng người?"
Hoa Tiểu Song: "Tôi đang ở phố Xuân Hi Thành Đô ngắm gái đẹp."
Nhạc Đông: "..."
Thằng nhãi này không thể để lại, phải tìm cách diệt hắn mới được.
"Cậu chuẩn bị đi, sắp tới phải đi làm đấy."
Hoa Tiểu Song: "Ok, tôi...Má ơi, cậu làm gì đấy! ! !"
Bên kia Hoa Tiểu Song còn chưa nói hết, đột nhiên truyền đến tiếng hắn đang cãi nhau với người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận