Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 337: Người sống tế luyện, lại nghe Tiên Thiên đại tông sư! (length: 8292)

Tên kia cải trang thành Bạch Vô Thường đột nhiên nói: "Lão Hắc, ngươi nói bắt hắn về có được ban thưởng không?"
"Hả? Nói thừa, giết chết chôn là xong chuyện, ở Miến Điện ngày nào không có người chết, cho dù ở Cửu Châu, đắc tội với chúng ta cũng không có kết cục tốt."
"Ngươi nghĩ kỹ chút, hậu duệ của giấy phán quan chắc chắn biết dùng cách kéo dài tuổi thọ của người sống mà xếp giấy, bắt hắn lại, tổ chức chắc chắn ban thưởng cho chúng ta."
Lời này của Bạch Vô Thường lập tức khiến Hắc Vô Thường tỉnh ngộ, hắn run lên xiềng xích trong tay, nói: "Vẫn là đầu óc ngươi nhanh nhạy, bắt được hắn, dù hắn không biết làm, nhưng chắc chắn Nhạc Tam Cô biết, dùng thằng nhãi này ép cô ta, cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Hai người này không hề để ý Nhạc Đông đang ở bên cạnh, trong mắt bọn chúng, Nhạc Đông chỉ là miếng mồi ngon có thể tùy tiện bắt lấy.
Nghe được hai người bọn chúng nói chuyện, Nhạc Đông khẽ động trong lòng, hắn lại nhớ đến cô gái bó đuốc Trương Lăng Sương.
Hắn nhớ ban đầu cô gái bó đuốc cũng từng nói với mình những lời tương tự, đảm bảo mình thăng quan tiến chức, rồi cô ta cũng ép Tam nãi nãi phải làm giấy người sống cho gia tộc bọn họ.
Xem ra, cô gái bó đuốc Trương Lăng Sương rất có thể là kẻ chưa lộ diện đứng sau! Không đúng! Nhạc Đông liền phủ định suy nghĩ của mình, hắn đã từng quen biết cô gái bó đuốc, trên người nàng không hề có oán niệm.
Bất quá, dù không phải nàng, cũng chắc chắn liên quan đến thế lực của nàng.
Hai người vẫn còn lải nhải, Nhạc Đông không buồn khách sáo với bọn chúng, trực tiếp đi về phía bọn chúng, bẻ khớp ngón tay, Nhạc Đông quyết định cho bọn chúng một bài học nhớ đời.
Kẻ cải trang thành Bạch Vô Thường thấy Nhạc Đông chủ động tới gần, khinh miệt nói: "Trẻ người non dạ, học được chút chiêu trò liền tự cao tự đại, có phải thấy mình ghê gớm lắm không, lại đây, để ta dạy cho ngươi cái gì gọi là..."
Lời còn chưa dứt, Nhạc Đông đột nhiên như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, tung một cú đấm móc đơn giản thô bạo, Bạch Vô Thường liền bay lên không trung, chưa kịp bay ra, Nhạc Đông đã tung chân đá ngang, ép xuống, eo của Bạch Vô Thường vặn thành một góc độ quỷ dị, một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra.
"Phanh" một tiếng, kẻ cải trang thành Bạch Vô Thường trực tiếp rơi xuống đất, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Biến cố quá nhanh, Hắc Vô Thường bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi hắn hoàn hồn lại, thì phát hiện huynh đệ mình đã nằm trên đất thổ huyết, hơi thở thoi thóp!
Xiềng xích trong tay hắn trong nháy mắt quăng về phía Nhạc Đông, xích sắt tốc độ cực nhanh, âm khí quấn quanh, mơ hồ có tiếng hút hồn đoạt phách vang lên.
Nhạc Đông: "Các ngươi lại dám dùng người sống luyện tà khí."
Từ sau khi linh khí thiên địa biến mất, dù là nội đan phái hay ngoại đan phái, đều không thể như trước kia dùng linh khí luyện chế pháp khí đạo gia, chỉ có thể thông qua vật liệu đặc thù chế tạo ra vật phẩm tương ứng, sau đó hao tổn âm đức và mệnh số của bản thân để gia trì pháp khí.
Ví dụ như kiếm gỗ đào, sau khi chế tạo, phải cung phụng trước tổ sư một thời gian dài, đây kỳ thực là quá trình rèn luyện bằng âm đức.
Trước đây, khi dùng kiếm gỗ đào thi triển pháp thuật thì, kỳ thực không cần dùng máu ngón giữa bôi lên, sau khi long mạch thiên hạ bị chặt đứt, linh khí mỏng manh, muốn phát huy uy lực kiếm gỗ đào, cần dùng máu ngón giữa gia trì phá tà.
Đây chính là đang hao tổn tinh huyết của bản thân, mà tinh huyết lại cùng mệnh số có quan hệ mật thiết, cho nên nói thi triển pháp khí là đang hao tổn mệnh số cũng đúng.
Về sau, có người phát hiện, dùng hồn phách người sống cũng có thể chế tạo một số tà khí đặc biệt, khi thi triển tiêu hao mệnh số của người khác, mà không phải của mình, thế là, có người bắt hồn phách người ta để luyện tà khí, chứ không dùng âm đức luyện chế, phương pháp này vô cùng tà ác, khiến trời đất oán hận, ngay cả một số thuật sĩ tà đạo cũng không dám dùng.
Sẽ bị trời phạt!
Nhưng sợi xích đang cầm trên tay kia lại là do hồn phách người sống luyện thành.
Nhạc Đông dù lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ vật tà ác này, nhưng đừng quên, hắn có pháp nhãn, liếc mắt liền nhìn ra được xích sắt tà ác này.
Kết hợp những gì ghi trong sách, Nhạc Đông tự nhiên nhận ra vật này.
Cho nên, phải đọc nhiều sách, đọc sách có ích!
Sợi xích "bá" một tiếng quấn lấy cổ tay Nhạc Đông, thấy thế, người đàn ông mang mặt nạ Hắc Vô Thường cười lạnh một tiếng.
Chỉ cần bị sợi xích hồn liên này cuốn lấy, dù kẻ đó lợi hại hơn nữa, cũng sẽ bị oan hồn ăn mòn tam hồn, biến thành con cừu non đợi làm thịt.
Lão Bạch vốn là huynh đệ sinh tử của hắn, bây giờ lại bị tiểu tử Nhạc Đông này đánh cho sống dở chết dở, hắn nhất định phải báo thù cho huynh đệ của mình, khiến thằng nhãi này sống không bằng chết.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng dâng lên một tia may mắn, nếu vừa rồi Nhạc Đông ra tay với hắn, thì chắc chắn hắn cũng sẽ giống như lão Bạch dưới đất kia, có khi còn không kịp phòng bị, không hổ là hậu duệ của giấy phán quan, chưa nói đến cái khác, riêng thân thủ này đã bất phàm, nhất là ở tuổi này, lại luyện được thân thủ như thế, đúng là hậu sinh khả úy.
May là hắn đã khống chế được nó!
Hắc Vô Thường vừa thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo liền phát hiện mình sai lầm!
Hồn liên của hắn đột nhiên truyền đến một luồng sức mạnh lớn, chưa kịp định thần, hắn đã bị kéo đến bên người Nhạc Đông, Nhạc Đông đưa tay ra, trực tiếp bóp lấy cổ hắn.
Hắc Vô Thường kịch liệt ho khan, giãy giụa nói: "Khụ khụ, không thể nào, ngươi không thể nào là Tiên Thiên đại tông sư!!! "
Tiên Thiên đại tông sư!
Nhạc Đông lần thứ hai nghe được danh hiệu này, lần đầu tiên kinh hô lên vẫn là đạo trưởng Thương Tùng, đáng tiếc lần thứ hai gặp đạo trưởng Thương Tùng thì Nhạc Đông lại chỉ nhớ đến việc đòi bồi thường... Không, chỉ nhớ đòi tiền thôi, đã quên hỏi cái Tiên Thiên đại tông sư kia rốt cuộc là phân chia như thế nào.
Chờ về Cửu Châu sau, nhất định phải tìm thằng cha Thương Tùng kia hỏi cho rõ ngọn ngành những điều liên quan đến, nếu hắn không nói thì cứ hai ngày đánh Hoa Tiểu Song một trận nhỏ, ba ngày đánh Hoa Tiểu Song một trận lớn.
Ừm!
Cứ thế vui vẻ quyết định.
"Nhục thân không tì vết, tinh khí thần như núi cao biển rộng, khó trách ngươi không sợ tỏa hồn liên của ta, không thể nào, làm sao có thể, một thằng làm đồ vàng mã như ngươi lại có thể tu luyện võ đạo tới mức này."
Hắc Vô Thường mặt đầy kinh hãi, nhưng Nhạc Đông lười nói nhiều với hắn, trực tiếp vặn chặt đầu hắn, nện hai búa xuống bàn.
Hai lần, Hắc Vô Thường liền nhũn ra như đống bùn nằm cạnh Bạch Vô Thường.
Quá kém đánh, muốn nói đánh cho thoải mái, phải là đại sư Mara, đánh với Kỳ Linh trước kia cũng không thoải mái bằng đánh với đại sư Mara, cái đầu kia thật là sắt a! Hai ba lần nện bạo kích vẫn chỉ bị lõm một chút thôi.
Nhạc Đông vẫn chưa thoả mãn, xoa xoa tay, liền móc chu sa, thiên sư bút từ trong càn khôn giới ra, chấm chu sa lên đầu hai người bọn chúng vẽ hai đạo tỏa hồn phù.
Sau khi làm xong, Nhạc Đông nâng hai người lên bỏ vào mật thất phía sau ám đạo trong thư phòng, tiện thể lôi cả Khôn Sa cùng hai tên bảo tiêu tới.
Ném bọn chúng thành một đống, hắn lại quay ra ngoài, cầm nến và giấy con rối vào, không thể ngừng việc trừng phạt Khôn Sa, nếu không thì có lỗi với những tội nghiệt trước kia của hắn.
Cất nến và người giấy, Nhạc Đông tháo mặt nạ hắc bạch vô thường ra, hắn định chụp ảnh gửi về để người điều tra hai người này rốt cuộc là ai, khi Nhạc Đông mở rõ mặt nạ ra, lông mày của hắn trong nháy mắt vặn thành chữ Xuyên!!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận