Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 246: Không nhìn rõ mình, sớm muộn muốn ra tai họa (length: 8065)

Náo loạn nửa ngày, hóa ra là ta oan cho cục 749 đám người kia, đây là lừa đảo điện thoại nhắm vào ta.
Nhạc Đông dở khóc dở cười.
Tốt thôi, dù trách nhầm cục 749, nhưng trong lòng Nhạc Đông không có nửa điểm áy náy.
Không còn cách nào, ấn tượng ban đầu đã hình thành trong chốc lát, muốn thay đổi thật rất khó.
Đầu bên kia điện thoại thấy Nhạc Đông không nói gì, cho là mình hù dọa được hắn, nói thẳng: "Nhạc Đông, ngươi có nghe ta nói không đấy, bị điếc à? Ngươi có còn muốn ở lại đơn vị làm việc không?"
Nhạc Đông trực tiếp bật cười, quả nhiên, người không được huấn luyện chuyên nghiệp là không nhịn được mà!
"Ngươi cười cái gì, ngày mai đến văn phòng cho ta, ta để ngươi cười cho đã nửa ngày."
"Ta cũng đâu có muốn cười đâu!"
"Vậy ngươi còn cười."
"Ta không được huấn luyện chuyên nghiệp, không nhịn được!"
"... ."
Lần này, kẻ lừa đảo ở đầu dây bên kia bị Nhạc Đông làm cho hết cả hồn.
Chẳng lẽ mình đụng phải người điên à.
Kẻ lừa đảo quyết định đánh nhanh thắng nhanh, nói thẳng: "Ngươi mau chuyển tiền cho ta, nhanh lên một chút."
Nhạc Đông thật vất vả mới nhịn được cười, hắn quyết định trêu đùa tên lừa đảo này một chút.
"Được thôi, ta chuyển cho ngươi đây, ngươi đợi đi."
Nói xong, Nhạc Đông trực tiếp cúp máy, hắn cất người giấy đã phong ấn, kéo rèm cửa ra.
Âm khí lưu lại biến mất sạch trong ánh nắng.
Hắn tính sẵn sắp xếp lại trận một chút, sắp xếp lại cái bình chứa tụ âm thổ.
Bây giờ tụ âm thổ tương đối khó kiếm, lát nữa có thể tìm nơi âm khí nặng, nuôi một thời gian, rồi theo vòng tuần hoàn lợi dụng.
Đương nhiên, hiệu quả chắc chắn không tốt bằng lần đầu tiên dùng.
Vừa cất thổ xong, điện thoại Nhạc Đông lại vang lên.
Nhạc Đông liếc mắt nhìn, vẫn là tên ngốc lừa đảo vừa nãy.
Với cái trí thông minh này, còn đi lừa đảo á?
Hắn sợ là bị nấm đầu và heo Tiểu Minh nhập vào người rồi đi.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông xem đồng hồ, bất giác đã hai giờ rưỡi chiều.
Hắn lật tay lấy ra một lá bùa tịnh hóa, ném vào phòng, bùa trên không trung cháy rụi, theo lá bùa cháy hết, cả căn phòng trở nên sáng sủa thông thoáng hơn.
Phòng bị âm khí cọ rửa, nếu không xử lý, sau này chắc chắn sẽ có mấy "Hảo bằng hữu" đến chơi.
Đến lúc đó ai mà muốn ở nơi này thì cứ gọi là tha hồ vui vẻ.
Nhẹ thì cho ngươi cảm giác có người đè chân, rồi đi từ chân lên, từ từ bò.
Ngươi sẽ thấy cơ thể càng ngày càng nặng, cả người rất rõ ràng, lại không sao kêu lên được.
Đây chính là quỷ áp sàng, nhấn mạnh chút, hảo bằng hữu còn tạo chút âm thanh vang vọng, rồi quấn lấy ngươi, khiến ngươi làm việc gì cũng không thuận, uống nước lạnh cũng ê răng.
Mấy thứ quỷ ma này, đúng là tà dị hết chỗ nói.
Tịnh hóa phòng xong, Nhạc Đông sờ bụng mình.
Nghe nói đồ ăn Xuyên Du ngon nhiều vô kể, đặc biệt mấy quán ăn vỉa hè là yên bình nhất, khó khăn lắm mới tới một chuyến, dù sao cũng phải ăn một bữa thật ngon.
Hắn thu dọn phòng một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài, vừa ra tới cửa, điện thoại lại tới.
Nhạc Đông nhấc máy nhìn.
emmm!
Tên xuẩn manh lừa đảo này đúng là kiên nhẫn.
Nhạc Đông bắt máy.
Đầu dây bên kia nói: "Tiền đâu?"
Nhạc Đông: "..."
Giờ khắc này Nhạc Đông thật không thể hiểu nổi những người bị lừa bởi lừa đảo qua điện thoại, chiêu trò của mấy kẻ lừa đảo này ngu ngốc như thế mà, sao vẫn có nhiều người bị lừa như vậy?
Thở dài, Nhạc Đông nói thẳng: "Tiền thì ta có đấy, nhưng tại sao ta phải cho ngươi vay?"
"Ta là lãnh đạo của ngươi, ngươi không muốn làm ở đơn vị nữa đúng không."
"Là ngươi ngốc hay ta ngốc, không phải để ta vạch trần ngươi là lừa đảo à?"
Đầu dây bên kia im lặng, một hồi lâu mới nói: "Đại ca, ngươi thương tình cho ta một chút đi, chuyển cho ta ít tiền đi, ta đói lâu rồi, lại không lừa được ai, bọn chúng bắt ta đi cắt thận mất, ta cầu xin ngươi, giúp ta đi."
Lúc này giọng đầu dây bên kia nào còn vẻ lãnh đạo nữa, mà đã nghẹn ngào rồi.
Đối mặt với đối phương bày vẻ thảm thiết, Nhạc Đông lại không mảy may động lòng trắc ẩn.
Thời buổi này, nếu ngươi không mong bánh từ trên trời rơi xuống, không mong làm giàu nhanh chóng, thì sao lại bị bọn lừa đảo lừa cho đi được.
Con người, phải có tự biết mình, mình là loại tài liệu nào thì làm việc chân chính đó, không nhìn rõ mình, sớm muộn gì cũng sinh họa.
Nhạc Đông không thèm để ý đến hắn, nói thẳng: "Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta."
Đầu dây bên kia lập tức nổi giận.
"Đồ súc sinh nhà ngươi, thấy chết không cứu, cả nhà ngươi chết không toàn thây."
Nhạc Đông cau mày, trực tiếp cúp điện thoại, tiện tay chặn số luôn.
Nhân tính, nó tệ đến mức vậy đó.
Trước thì lừa gạt, giả bộ đáng thương, thấy mình không động lòng thì bắt đầu chửi ầm lên.
Loại người này đáng thương sao?
Đáng đời!
Lừa đảo qua điện thoại, truyênnn... tiêuuuu...
Mấy thứ này hủy hoại bao nhiêu gia đình, hại chết bao nhiêu người.
Nhạc Đông thu lại suy nghĩ, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Đó là thằng cha Tào Sở Tiêu, không phải cũng bị đám này lừa vào đấy chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nhạc Đông cầm điện thoại lên, nghĩ ngợi, rồi lại đặt xuống.
Hắn vốn định gọi điện cho phó cục trưởng Hoa Thiên Dương, nhờ hắn hỗ trợ thúc giục điều tra về tung tích của lão Tào, nhưng cuối cùng Nhạc Đông lại thôi.
Thứ nhất là Hoa Thiên Dương đã đồng ý để người đi dò la tung tích của lão Tào, hối thúc người ta làm việc, ít nhiều có chút không vui, thứ hai, Nhạc Đông nhớ lão Tào Sở Tiêu phải chịu chút khổ, bằng không, với tính khí đó, ai mà biết sau này có thể gây ra chuyện gì nữa.
Vậy cứ thế quyết định, dù sao thì thận lão đại Tào cũng tốt, cứ coi như là rớt một quả thận thì còn một quả chắc là đủ dùng.
Bản tính khó đổi, có những người, không trải qua đại họa, sẽ không xem xét lỗi sai của mình.
...
Phân cục trị an bờ nam.
Dương Hoài Tỷ xoa xoa đôi mắt hơi thâm quầng.
Bên cạnh Bạch Trạch Vũ mở chai nước khoáng, ừng ực rót xuống hơn nửa chai, uống xong thì thỏa mãn ợ một tiếng, lập tức tiếp tục xem lại các video giám sát bí mật thu được gần nhà Giang Đào.
Dương Hoài Tỷ có chút bất đắc dĩ nói: "Mọi người cố lên, cố gắng xem hết các video sớm, xem có thể tìm được chứng cứ Giang Đào giết con không."
Nói nghiêm túc thì, vụ án này cũng không phức tạp, nhưng nếu bàn về độ khó phá án thì không thể đơn giản hơn một số vụ án treo.
So với các vụ án treo, làm loại án này càng làm người ta phát điên hơn, biết rõ đối phương là hung thủ, nhưng lại không có bằng chứng để khóa hắn lại, chỉ có thể nhìn nghi phạm ngoài vòng pháp luật nhởn nhơ.
Dương Hoài Tỷ rất ít khi nổi nóng, nhưng lần này, nàng thật sự rất nóng, mặt mày cả ngày nhăn nhó.
Toàn bộ tổ chuyên án cũng vì thế mà trở nên rất ngột ngạt.
So với những người khác, trạng thái của Bạch Trạch Vũ rõ ràng là không giống.
Hắn biết, có Nhạc Đông ở đây, nhất định sẽ có cách giải quyết vụ án này.
Đối với Nhạc Đông, Bạch Trạch Vũ có một loại tin tưởng mù quáng gần như vậy, hắn tin tưởng chắc chắn, bất kỳ vụ án nào tới tay Nhạc Đông, đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.
"Bạch đội, cậu có phát hiện ra gì không?"
Dương Hoài Tỷ đi một vòng quanh tổ chuyên án, cuối cùng dừng lại bên cạnh Bạch Trạch Vũ.
Bạch Trạch Vũ lắc đầu.
"Tạm thời vẫn chưa có phát hiện gì, tôi cùng Nhạc cố vấn đã đi xem hiện trường, Nhạc cố vấn khi đó có nói, không có camera nào có thể quay được phía trên chỗ phát sinh vụ án, tôi cảm giác hướng điều tra phá án của chúng ta sai rồi."
Dương Hoài Tỷ có chút bất đắc dĩ, điều mà Bạch Trạch Vũ nói nàng cũng biết, hiện tại điều tra video giám sát cũng là một biện pháp bất đắc dĩ.
Làm sao tìm được bằng chứng, đóng đinh tội ác của Giang Đào đây?
Đây chính là nan đề mà tổ chuyên án đang phải đối mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận