Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 632: Ba cái liên hệ —— giếng! (length: 7761)

Nhạc Đông rơi vào trầm tư, phía sau chuyện này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì không muốn người biết!
Thành Đô và Tương Giang rốt cuộc có liên quan gì, khí tức của nữ quỷ này, giống y hệt khí tức mà Nhạc Đông cảm nhận được trong mật thất bệnh viện bỏ hoang ở Thành Đô, hắn có thể khẳng định, hai người này là cùng một con quỷ.
Vượt qua mấy ngàn dặm, xuất hiện ở đây, bản thân việc này đã là một vấn đề đáng để người suy nghĩ sâu xa.
Nhạc Đông quyết định, bắt con quỷ này lại, sau đó sẽ tìm cách nghiên cứu mối liên hệ giữa hai nơi.
Hắn đi về phía tòa nhà nhỏ, ngay khi hắn vừa đến gần tòa nhà thì, khí tức của nữ quỷ lập tức biến mất không tăm tích.
Sự biến hóa này khiến Nhạc Đông khựng lại.
Con quỷ này có chút thú vị, mình thu liễm khí tức, vậy mà nó cũng có thể phát giác, xem ra, lần trước ở mật thất bệnh viện bỏ hoang, nó đã nhớ kỹ hoàn toàn khí tức của mình.
Thật đúng là không thể coi thường chúng sinh thiên hạ, cho dù mình được trời ưu ái, có công đức hộ thân, cũng không phải là toàn năng.
Cũng giống như pháp nhãn, cũng sẽ có những chỗ không thể giám sát được.
Nhạc Đông âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải giữ khiêm tốn cẩn thận mới được.
Nữ quỷ đột ngột biến mất, Hoa Tiểu Song có chút bối rối, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ nữ quỷ đang dùng Tôn Tử binh pháp với hắn, dụ soái ca xuất động.
Hắn thở dài, đôi khi có vẻ ngoài đẹp trai cũng thật phiền phức, được phụ nữ thích thì không nói, nhưng bị cả nữ quỷ thích, cái này hơi quá rồi, quá âm, hắn vẫn thích những thứ ở nhân gian hơn.
Chờ rảnh rỗi phải về tìm bà nương ôm một cái mới được, ở bên cạnh con cọp cái nhà mình hắn không sợ hãi gì hết.
Dù sao, bất kể là quỷ hay cương thi, cũng không đáng sợ bằng con cọp cái nhà hắn.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Hoa Tiểu Song lại nín thở.
Lại đến một cái đồ chơi gì nữa vậy, con nữ quỷ này thật sự không phải là đồ vật gì, hù người cho vui sao???
"Đừng có giở mấy trò vớ vẩn đó nữa, ta cho ngươi biết, ta sẽ không đi ra đâu, đánh chết cũng không đi ra."
Nhạc Đông: "..."
Thằng Hoa Tiểu Song này đang làm cái quái gì vậy? "Cái gì mà đánh chết cũng không đi ra?"
Giọng nói của Nhạc Đông truyền đến tai Hoa Tiểu Song, hắn lập tức nhảy dựng lên.
"Lão đại, ngươi tới rồi đấy à, ngươi không biết đâu, vừa rồi có con nữ quỷ, dọa người lắm, mặc áo choàng xám đen, hát tuồng quỷ quái như quỷ, chắc chắn là nó thèm sắc đẹp của ta."
Nhạc Đông khó chịu liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn.
Thấy Nhạc Đông không nói gì, mặt Hoa Tiểu Song đột nhiên biến sắc.
"Đồ con chó nhà ngươi, vậy mà biến thành lão đại ta để lừa ta hả, ngươi quá coi thường Hoa mỗ ta rồi, ta sẽ không đi ra, đánh chết cũng không đi ra."
Nhạc Đông trực tiếp lắc đầu, hai cái tên này, ở chung với hắn lúc nào cũng có một loại cảm giác ngại ngùng muốn chết.
"Có đi không?"
Nhạc Đông vừa mở miệng, Hoa Tiểu Song trong nháy mắt đổi sắc mặt tươi cười.
"Lão đại, thật là ngươi, ngươi thấy vừa rồi ta thể hiện có phải rất cơ trí không."
"Đích thực là rất cơ trí, không biết lão tổ tông Thiên Cơ môn nhà ngươi có thể nhảy ra không."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, lão tổ tông Thiên Cơ môn nhà ngươi mà thấy ngươi như thế này, chắc quan tài cũng không giữ được, phải chui ra bóp chết ngươi, thanh trừ cái loại bại hoại tông môn này."
Hoa Tiểu Song đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: "Lão đại, ta nói cho ngươi, chẳng qua là ta không mang đồ tới thôi, chứ ta nói, nữ quỷ thấy ta đều phải chạy mất dép, ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta cho ta một bảo bối, một thanh pháp kiếm Viên Thiên Sư dùng qua đó, đồ chơi đó, đạo uẩn trên đó thiên thành, cầm kiếm lên mà nói, chư tà tránh dễ, yêu ma nào dám tới gần, con nữ quỷ vừa rồi đó, ta một kiếm đâm một chuỗi luôn."
"Thật à?"
"Ta bao giờ nói xạo lão đại đâu, ta có nói xạo ai chứ không nói xạo ngươi."
"Rất tốt, lần sau mang tới ta xem thử, xem rốt cuộc đạo uẩn nồng đậm đến mức nào."
"Á!!!”
Hoa Tiểu Song kinh ngạc ngây người tại chỗ, mình vừa mới nói gì thế?
Đồ vật vào tay lão đại, thì chưa bao giờ thấy trở lại, đưa đồ cho hắn, đây không phải là dê vào miệng cọp, có đi không về sao?
Hắn thật muốn cho mình một cái tát, sao cái miệng mình lại hư thế này chứ.
Thật sự là hết cách!
Hoa Tiểu Song theo sau lưng Nhạc Đông đi ra ngoài, càng đi càng cảm thấy bản thân thật là một tên ngốc, hận không thể cho mình một vả.
Nhạc Đông không thèm để ý hắn, đồ tốt đặt trên tay hắn thì phí, mượn dùng trước, về phần có trả hay không, đều là hảo huynh đệ, hắn là ta, ta là ta.
Sau khi xuống lầu, Nhạc Đông lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn gửi cho Hà Bảo.
Tiện thể gọi cho Mã Linh Nhi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
"Nhạc tiên sinh, Mã gia và Mao gia đã chuẩn bị xong người, tiếp theo nên hành động như thế nào, xin ngài chỉ thị."
Mã Linh Nhi đặt mình ở vị thế rất thấp, tận mắt thấy Nhạc Đông thể hiện đủ loại thần kỳ, cho dù từ miệng Hà Bảo đã biết tuổi thật của Nhạc Đông, nhưng nàng vẫn tôn xưng Nhạc Đông, dù sao, càng trẻ càng chứng minh Nhạc Đông không tầm thường.
22 tuổi, đã tu luyện đến mức độ như vậy, có thể cứng đối cứng với uy lực của trời đất, có thể một mình đối chiến với toàn bộ Thiên Sư phủ, cuối cùng còn đánh cho những lão quái vật của Thiên Sư phủ tan tác, thậm chí đến cả thiên sư đương thời của Thiên Sư phủ cũng phải im thin thít, đây là tu vi như thế nào chứ.
Nếu không phải Mã Linh Nhi tận mắt chứng kiến, thì ai nói với nàng là ở tuổi 22 mà tu luyện được đến trình độ như vậy, nàng chắc chắn sẽ cho người đó ăn mấy cái lỗ thủng trên mặt bằng đôi giày cao gót 37 phân của mình.
"Các cô tìm đồng nghiệp Bạch Mặc của tôi lấy địa chỉ, sau đó bao vây xung quanh trước, chờ tin của tôi mới ra tay, còn nữa, bảo bọn họ tuyệt đối không được bại lộ hành tung, tôi nghi ngờ còn có hoạt cương lợi hại hơn ở Tương Giang."
"Vâng, tôi đi sắp xếp ngay."
"Nhắc mọi người cẩn thận chút, mấy chuyện vụn vặt này tuyệt đối không đơn giản, một số đồ dùng truyền thống hiệu quả với chúng không rõ ràng, chuẩn bị thêm lôi phù, còn có hỏa phù." Nhạc Đông lo lắng, lại dặn dò thêm vài câu mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, Hoa Tiểu Song ở phía sau lên tiếng: "Lão đại, chúng ta bây giờ đi đâu? Tiếp tục chờ ở đây hay là đi tìm con nữ quỷ vừa rồi?"
"Sao, ngươi thích nó à?"
"Nói thật, con nữ quỷ đó vóc dáng cũng được đấy chứ."
Nhạc Đông: "..."
Được rồi, được rồi, dù hơi ngu một chút, nhưng nể tình sai khiến được, thì cứ xem như không thấy hắn ngu ngốc đi.
"Ngươi tốt nhất im miệng cho ta, nếu không ta sẽ trói ngươi ở đây, để ngươi cùng nữ quỷ viết một đoạn không thể không nói cố sự."
"A!!!”
Hoa Tiểu Song đâu còn dám nói thêm gì, Nhạc Đông nhìn một lượt ngôi làng này, lập tức nhảy lên nóc căn nhà cao nhất trong làng, hắn quan sát tỉ mỉ một hồi, cuối cùng xác định, mình đã đi từ phía sau thôn xuống núi.
Hắn nhớ tới cái miếu hoang tàn kia, cùng cái giếng đổ nát trong miếu!
Chẳng lẽ?
Trong lòng Nhạc Đông nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ.
Dưới căn hộ ở Thành Đô có một cái vãng sinh giếng, ở bệnh viện cũ nát Thành Đô cũng có, còn có một cái tế đàn kỳ lạ, và ấn ký phong ấn của Gia Cát Lượng, lại thêm cái giếng ở phía sau thôn này...
Liên hệ giữa chúng rất rõ ràng.
Từ những gì đã biết trước mắt mà phân tích, ba thứ có mối liên hệ với nhau, rất có thể đó chính là cái giếng!
Có lẽ là…
Bạn cần đăng nhập để bình luận