Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 65: Cũng không phải là chỉ có án mạng có công đức trị (length: 8480)

Thừa lúc Nhạc Đông còn chưa hết sững sờ.
Long ca xăm trổ đầy tay cùng mấy tên đàn em không thèm quay đầu, lên xe bỏ chạy.
Trong xe.
Một tên đàn em tóc xanh, mặc bộ đồ âu màu lam hơi chật không hiểu hỏi Long ca: "Long ca, Thiết Thủ ca là ai vậy?"
Long ca xăm trổ: ? ? ?
Ta mẹ nó cũng không biết là ai, ban đầu lão tử muốn nói tay trái ca, ai ngờ mồm miệng nhanh nhảu lại thành Thiết Thủ ca.
Mặc kệ hắn ca gì, dù sao mình cũng phải tranh thủ lúc này mà chạy.
Quá kinh khủng, một cước đạp cái dao găm cắm vào đầu xe.
Một cước này mà vào người mình thì không phải cứt đái cũng vọt ra ngoài hay sao.
Long ca lăn lộn giang hồ nhiều năm, bị đánh nhiều nên cũng luyện được con mắt tinh tường.
Ba thằng sinh viên phía trước đúng là gà mờ, thích thì nhào nặn, nhưng tên đằng sau này thì tuyệt đối là kẻ khó xơi.
Gặp phải thì chạy được càng xa càng tốt.
Nhờ cặp mắt rèn luyện từ những trận đòn mà Long ca mới có thể sống sót tới giờ.
Năm nay, đi ra ngoài lăn lộn cái gì là quan trọng nhất.
Đầu óc! ! !
Không có đầu óc thì ngày mai chắc phải ra chỗ lam lũ mà cho cá ăn.
"Long ca, thằng nhóc đó đuổi tới rồi! ! !"
Thằng đàn em ngồi ghế phụ nhắc nhở Long ca đang nổ máy.
Hắn vừa nhắc, Long ca xăm trổ giật mình, vội vàng bật lửa.
Nhưng dù hắn có xoay chìa khóa thế nào thì động cơ cũng không nhúc nhích, tiêu rồi, có lẽ cái dao cắm vào đầu xe làm hỏng gì đó, không khởi động được.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Đông đi tới trước cửa xe mình.
Ngay lúc nãy, Nhạc Đông đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Long ca xăm trổ là đang chơi trò tiên nhân khiêu, có phải bốn sợi xiềng xích màu tro tàn trên người hắn là để khống chế đám gái đứng đường không?
Nhạc Đông muốn chứng thực, liền gõ cửa xe, Long ca lập tức trở nên ngoan ngoãn, tự động mở cửa rồi xuống xe, cười hề hề nói: "Đại ca đừng động thủ, hiểu lầm cả thôi, đều là hiểu lầm."
Nhạc Đông chẳng thèm để ý hắn, trực tiếp tóm cổ hắn, một tay dễ dàng nhấc hắn lên đặt trên nắp capo, rồi từ trên cao nhìn xuống.
Long ca sợ đến hồn vía lên mây.
Hắn nhớ mình đâu có sai cân, hôm qua mới cân xong, chín mươi ba ký, nói cách khác là 186 cân, tên này vậy mà một tay nhấc bổng mình lên đặt trên nắp capo.
Đây. . . Tên nhóc này không phải người, chắc là yêu quái rồi.
"Ta hỏi ngươi." Nhạc Đông lười nói nhiều với mấy tên cặn bã xã hội, trực tiếp lạnh lùng mở miệng.
Long ca run rẩy gật đầu, trong lòng kêu xúi quẩy.
Còn tưởng là đi bắt mấy đứa sinh viên gà mờ thôi chứ, ai ngờ đằng sau lũ gà mờ này lại là một con Bạo Long thời tiền sử.
Hắn khóc không ra nước mắt.
"Làm chuyện này bao lâu rồi."
"Không lâu, chỉ một năm."
Mặt Nhạc Đông lạnh tanh, giơ tay ấn xuống nắp capo, cả mui xe như bị cái gì đó va phải, tức thì lõm cả vào trong.
Long ca run lên, quả quyết nhận thua nói: "Khục, chắc tại già rồi nên nhớ nhầm, tôi làm được 3 năm."
"Hiện tại ngươi đang khống chế bao nhiêu gái đứng đường?" Khi hỏi câu này, Nhạc Đông tăng thêm một chút lực lượng tinh thần.
Sự cảnh giác của Long ca không bằng cả bà lão bán thịt ngoài chợ, Nhạc Đông chỉ cần dùng chút tinh thần lực, hắn liền như người mất hồn, khai hết sạch mọi chuyện.
"Ta nói cho ngươi nghe, trong tay ta có 4 em xinh tươi, mỗi ngày thu nhập cũng phải trên vạn, mấy gã ham chơi kia, cứ hù dọa vài câu, là bọn hắn phải lạy ông bà xin bỏ tiền ra, còn phải quỳ lạy xin ta tha."
". . ." Nói xong, Long ca dường như nhận ra điều gì, có chút không thể tin nhìn lại mình, rồi lại nhìn Nhạc Đông.
Mình vừa nói cái gì thế?
Những chuyện này có thể nói ra sao? ? ?
Sao miệng vừa trơn tuột lại khai hết thế này!
Nhạc Đông tiếp tục dùng tinh thần lực gia trì rồi hỏi: "Mấy cô gái ngươi đang khống chế là tự nguyện à?"
"Tự nguyện? Anh bạn nói đùa à, việc này sao mà tự nguyện được? Không nghe lời thì đánh là được thôi, đánh cho tới khi nghe lời mới thôi, con gái ấy mà, không nghe lời cứ đánh cho một trận, rồi lại cho chúng chút hy vọng, đảm bảo chúng nó ngoan ngoãn hiểu chuyện như mèo con ấy."
Nhạc Đông: ". . ."
Đậu xanh rau má, còn phải dụ dỗ quản lý nữa chứ.
Tên này đúng là rất có "nghề", "tầm nhìn" đúng là cao siêu.
Nhạc Đông nhìn Long ca xăm trổ, chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn muốn dùng Long ca xăm trổ làm thí nghiệm, thế là hắn tiếp tục dùng tinh thần lực khống chế giọng nói đối với Long ca xăm trổ: "Nhớ kỹ, đợi khi nào vào trong trại mà đạp máy may, thì nhất định phải vung đao tự cung, nếu không ngươi không thể luyện được Quỳ Hoa Bảo Điển đâu."
Long ca trước là sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ mê mang, hắn lẩm bẩm: "Muốn luyện công này thì trước tiên phải tự cung sao? ? !"
"Ngươi hiểu rồi đó, nhớ kỹ, sau khi vào trại đạp máy may rồi mới được tự cung."
"Ta biết rồi, ta nhất định nghe lời ngươi."
Nói xong, Nhạc Đông giải tán tinh thần lực, trực tiếp nhấc hắn từ trên xe xuống, lập tức nói với Diệp Chí Cần và đám người phía sau: "Các cậu, gọi cảnh sát, tên này đúng là có vấn đề."
Long ca lúc này mới tỉnh táo lại, hắn vội lắc đầu, mình vừa bị sao thế? ? ?
Sao lại không hiểu đầu cua tai nheo gì mà đã khai hết mọi chuyện thế này.
Đây. . .
Thôi rồi.
Mặt mày của hắn trắng bệch trong giây lát, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Nhạc Đông.
"Đại ca, em sai rồi, xin anh tha cho em một lần, em có tiền em cho anh tiền, anh tha cho em đi em cho anh hết tiền."
Nhạc Đông giơ điện thoại lên, tươi cười nói: "Có tha cho ngươi hay không là việc của cục an ninh, còn ta thì chịu trách nhiệm đưa ngươi vào đó."
Những tên đàn em thấy lão đại mình quỳ xuống, liền nhao nhao xuống xe bỏ chạy.
Nhạc Đông mắt nhanh tay lẹ, ra tay đánh ngã từng tên, hai tên chạy chưa được bao xa, đã bị Nhạc Đông xách như xách gà con mang về.
Sau khi ném Long ca xăm trổ cùng 4 tên đàn em thành một đống, hắn lại nhìn kỹ, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Một thằng tóc đỏ, một thằng tóc vàng, một thằng tóc xanh, một thằng màu sữa xám, trong đó thằng tóc xanh mặc bộ đồ âu lam nhạt bó sát người, đầu nhọn giày da bóng loáng.
Chẳng lẽ đây là tên Thiết Nhĩ Tây trong truyền thuyết: “xanh lam thì không thích, lại tìm trai hư mà tồn tại sao”? ? ?
Được thôi, chơi thì chơi, đùa thì đùa, đừng đem Thiết Nhĩ Tây ra làm trò cười chứ.
Gu thẩm mỹ gì thế này, Nhạc Đông đau hết cả đầu.
Lão Tào cùng mọi người đứng xung quanh chứng kiến cảnh Nhạc Đông dễ dàng bắt người về thì nhao nhao nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
"Đông Tử, sau khi về mày xuyên không qua dị giới tu tiên rồi à? Hay là cao thủ xuống núi? Hoặc là chiến thần trở về, phát hiện con gái ở trong ổ chó, mày ra lệnh một tiếng là 10 vạn tướng sĩ tới tát mày? ? ?" Diệp Chí Cần lên tiếng trước.
"Đông Tử, chào người hùng của lòng em, em yêu anh chết mất, một quyền nhỏ nện vào ngực anh." Âu Dương làm ra vẻ mặt hoa si, tay tạo hình trái tim, đứng bên cạnh, Tào Sở Tiêu cũng học theo:
"Tôi cũng muốn được một quyền nhỏ vào ngực anh! ! !"
Nhạc Đông: ". . ."
Đối diện với ba cái loại dở người này, Nhạc Đông thật sự là hết nói.
Chẳng ai được bình thường cả.
Không kịp ăn khuya, Nhạc Đông giao lại bản nháp bài diễn văn “Sứ mệnh vinh quang” cho Diệp Chí Cần, rồi cùng nhân viên cục an ninh về đồn để làm chút thủ tục.
Khi Nhạc Đông ở cục an ninh lấy đoạn ghi âm ra thì Long ca xăm trổ đã hoàn toàn xong đời.
Điều chờ đợi hắn chỉ có đếm tội và phạt, chắc chắn đời này không có cơ hội ra ngoài, máy may sẽ là điểm đến cuối cùng của hắn.
Còn bốn cô gái bị Long ca khống chế, cũng được cục an ninh giải cứu ra ngoài.
Khi những người này được giải cứu, Nhạc Đông cảm giác có một tia sáng chiếu vào trong thức hải của mình.
Bông hoa ba màu trong đầu lại trở nên rõ ràng thêm đôi chút.
Thì ra không chỉ có án mạng mới mang lại điểm công đức, mà các vụ án khác cũng có.
PS: Hôm qua bị mất điện, hôm nay tranh thủ làm mới sớm một chút!
Xin một vé "cám ơn", giá sách! ! Đánh giá năm sao! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận