Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 672: Phòng làm việc phá án, người không có phận sự tránh ra! (length: 7928)

"Cái thằng ranh con ngông cuồng, đúng là không biết trời cao đất dày!
Đây là địa bàn để Nhạc Đông thể hiện sao!
Cho dù mày còn trẻ mà leo lên được chức trưởng phòng thì sao chứ, đây là Ma Đô, không phải cái Lỳ Thành của mày. Cái chức trưởng phòng bé tí tẹo, bị tống vào rồi, Vương thiếu động nhẹ ngón tay cũng có thể gán cho hắn cả đống tội danh.
Điền chủ nhiệm trực tiếp đi tới trước mặt Nhạc Đông, "Mày dám đánh người ở trường học à, tao sẽ phối hợp với cục trị an khởi tố mày, chuẩn bị ngồi tù đi là vừa."
Nhạc Đông liếc hắn một cái, "Sao, mày đổi chỗ làm bảo vệ rồi mà vẫn không khôn ra được chút nào vậy, chẳng lẽ mày muốn bị đuổi khỏi trường luôn hả?"
"Chỉ bằng mày à? Mày tưởng là qua cái lễ của hiệu trưởng rồi người ta còn nhớ tới mày sao, cái lễ tốt nghiệp năm đó mày nổi như cồn là vì mày gặp may thôi, phá được vụ án nên mấy nhân vật lớn mới để ý đến mày. Bây giờ mày là cái thá gì? Mày tự coi mày là cái gì?"
Nói chuyện với đồ ngu thật là mệt, Nhạc Đông có chút bất đắc dĩ. Trong mắt bọn chúng, chức vụ mà mình đang hưởng là đồ ăn thừa nhặt được ư?
Sau khi mình tốt nghiệp đã phá biết bao nhiêu vụ án rồi, chỉ cần công khai ra cũng đủ làm người khác kinh ngạc há hốc mồm. Đó là còn chưa tính vụ ở Miến Điện và căn hộ Thành Đô. Còn vụ ở Bát Mân và Tương Giang thì khỏi nói.
Những cái này không thể tuyên truyền ra ngoài, chẳng lẽ nhà nước không để ý đến sao?
Mấy cái hạng người như phân đất tròn với Điền chủ nhiệm này, Nhạc Đông vốn không thèm để vào mắt.
Không phải hắn ỷ lại công lao mà kiêu ngạo, Nhạc Đông không có ý nghĩ đó. Nhưng hắn là một thằng đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ được thì làm sao có thể nói đến chuyện bảo vệ quốc gia, giữ gìn chính nghĩa xã hội.
Đó là cái tình cảm mộc mạc nhất trong lòng mỗi người đàn ông.
Nhạc Đông đã quyết tâm rồi, hôm nay ai tới cũng không cứu được Vương Minh Thao, đừng nói Jesus, cho dù Phật Tổ tới cũng vậy thôi. Nhạc Đông nói đó!
Phân đất tròn dẫn đám trị an viên chuẩn bị ra tay. Nhạc Đông cười khẩy vặn vẹo cổ tay. Hắn vốn không định kinh động tới nhiều lãnh đạo ở Ma Đô, hắn muốn tự mình giải quyết.
Cái tên Vương Minh Thao này, trên người toàn mùi dâm đãng, chắc chắn có án, Nhạc Đông định bắt hắn luôn, tiện thể cho phân đất tròn một bài học nhớ đời. Đây là bài học ở bên ngoài, còn bên trong...
Nhạc Đông có thể đảm bảo rằng thằng Vương Minh Thao này về sau đừng hòng sàm sỡ ai nữa!
Ngay lúc phân đất tròn dẫn đầu đám trị an viên chuẩn bị xông vào thì Tần Hùng Lỗi không nói một lời, lập tức hét lên ngăn lại.
"Đồ sở trưởng, Quách đội trưởng đang trên đường tới đây rồi. Anh ta bảo tất cả nghe theo lệnh Nhạc cục, nếu không tự chịu trách nhiệm."
Mấy tên trị an viên nghe xong liền dừng lại. Thực tế trong lòng bọn chúng đều lẩm bẩm, danh tiếng của Nhạc Đông ai cũng từng nghe qua, người nổi danh cây có bóng, nếu không vì mệnh lệnh cấp trên, chúng căn bản không muốn động vào Nhạc Đông. Chưa kể gì, người ta dù sao cũng là cán bộ cấp trưởng phòng, dù ở đâu cũng là một vị thế rồi.
Vương Minh Thao lập tức gân cổ lên mắng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mù mắt hết cả lũ rồi sao? Nó đánh tao ngay trước mặt bọn mày, không thấy hả?"
Điền chủ nhiệm một bên hùa vào: "Đúng, Nhạc Đông đánh người, tao tận mắt thấy đó. Bọn mày mau bắt nó lại mang về, nếu bọn mày không làm, tao sẽ bảo vệ nơi này tự xử lý."
"Điền chủ nhiệm, rõ ràng ông cố tình nói điêu, Vương Minh Thao sàm sỡ tôi, ông mù không thấy à?"
Tô Uyển Nhi không nhịn nổi cái gã họ Điền, lập tức quay sang nhắm vào Điền chủ nhiệm. Chỉ là, cô nói như vậy, Điền chủ nhiệm vốn không thèm nghe.
Phân đất tròn nghe Tần Hùng Lỗi nói Quách đội trưởng muốn tới thì do dự một chút. Sau đó, hắn trấn tĩnh lại.
"Trị an sở chúng ta đâu có thuộc tổ trọng án quản lý, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dẫn người đi. Gây rối trị an, cố ý gây thương tích cho người khác, còn người kia, mang Vương thiếu đi giám định thương tật lấy chứng cứ."
Xem ra tên này còn chưa chịu dừng, Nhạc Đông cũng không định bỏ qua cho hắn. Hắn không quan tâm tới phân đất tròn mà nói thẳng: "Vương Minh Thao hôm nay không đi đâu được hết. Hắn có tội cưỡng hiếp, nhất định phải truy bắt theo pháp luật."
"Mày đánh rắm, mày đang cố tình vu khống, bao nhiêu người đây nghe thấy đó, mày yên tâm đi, chờ mày ra ngoài tao sẽ chơi chết mày!"
Vương Minh Thao ôm mặt, sau khi bị Nhạc Đông cho ăn một cái tát, hắn cảm thấy mặt mình sưng lên rồi. Từ bé đến lớn, hắn chưa từng bị ai đánh, nếu không đòi lại được thì sao còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Ma Đô, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào chứ?
Diệp Chí Cần ở bên kia đã bấm điện thoại gọi đi.
"Bác trưởng khu thân yêu à, con bị người bắt nạt ở khu vực bác quản lý này, bác xem làm thế nào đây?"
Đầu dây bên kia nhanh chóng vọng lại một giọng đàn ông trung niên, "Mày không bắt nạt người khác là trời phù hộ rồi, ai thèm bắt nạt mày, chẳng lẽ bọn họ không biết mày họ Diệp hả?"
Diệp Chí Cần: "..."
"Con nói thật đó, con bị con trai của một tên trưởng phòng trị an ở trường học bắt nạt!"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Được rồi, chuyện này để tao xử lý cho. Mày đừng gọi điện thoại cho ba mày làm gì, chuyện cỏn con này cũng không giải quyết được, mất hết cả mặt mũi nhà họ Diệp."
Diệp Chí Cần bất lực giơ hai tay, nhìn Âu Dương Thành nói: "Mày xem đi, tao gọi điện thoại về nhà người ta phản ứng như thế đó. Mày xem có oan ức không."
"Thôi đi Diệp công tử à, hồi cấp ba mày còn cắt gân tay gân chân người ta để chơi cơ mà."
"Mày đừng có nói bậy, hồi đó tao còn trẻ dại thôi."
"Đã mày gọi rồi thì tao không động tay nữa. Nếu hai bọn mình cùng xông vào đánh một tên tép riu thì để cho thiên hạ nó cười vào mặt."
Nhạc Đông liếc hai người đang nói nhỏ, bọn họ nói chuyện thầm thì mà Nhạc Đông đều nghe thấy hết. Bốn năm đại học, Nhạc Đông chưa từng hỏi hoàn cảnh gia đình của mỗi người, nhưng chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thôi cũng đoán ra gia thế của Diệp Chí Cần và Âu Dương Thần không phải dạng vừa.
Cả cái phòng ký túc, có mỗi lão Tào và mình là xuất thân bình thường một chút.
Nói cho đúng thì, lão Tào cũng không phải đơn giản, dù sao tên đó cũng chẳng kiêng nể gì cả. Ở bên Miến Điện cũng tung hoành được, sau khi ra trường, hắn tuyệt đối có thể tự kiếm được một con đường riêng.
Tiền đề là hắn không gây sự lung tung nữa, không thì có ngày đột tử ngoài đường, để cho mình đi thu xác điều tra án cũng nên.
Nhạc Đông thu hồi suy nghĩ, hắn chẳng muốn tốn lời với Vương Minh Thao làm gì, tiện tay đẩy mấy tên trị an viên cản đường, rồi một tay đè Vương Minh Thao xuống đất. Sau đó lấy thẻ công tác của mình ra nói: "Cục 5 phòng phá án thuộc hệ thống trị an, người không có phận sự tránh ra!"
Nghe thấy hai chữ "phòng làm việc" thì mọi người đều sững sờ, mặt của phân đất tròn trong nháy mắt trở nên đặc sắc vô cùng.
Đối với các ngành nghề khác thì ba chữ "phòng làm việc" này có vẻ hơi tầm thường, nhưng đối với hệ thống trị an thì phòng làm việc chính là đại diện cho quyền lực tuyệt đối.
Nhạc Đông vừa nói đến phòng làm việc phá án thì còn đáng sợ hơn cả tổ trọng án phá án.
Dù sao mỗi quận đều có một tổ trọng án, nhưng phòng làm việc bên trong hệ thống trị an thì chỉ có năm cái thôi.
Xong rồi!
Phân đất tròn trong nháy mắt biết mình đã đặt sai cửa, lần này hắn toi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận