Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 132: Động cơ giết người có, nhân sinh lần đầu tiên bên dưới mộ! (length: 8302)

Nhạc Đông từng tại hội thảo bên trên suy đoán rằng, ngoài cô bạn gái là con gái thôn trưởng, Triệu Dân Sinh còn có một người tình.
Nếu Bạch Trạch Vũ không nhớ nhầm, thì khi đó Nhạc Đông đưa ra suy đoán này dựa trên việc phát hiện một chiếc quần lót viền ren màu đỏ cũ kỹ trên gối đầu của Triệu Dân Sinh. Kiểu dáng của nó đã lỗi thời, cạp quần quá rộng, có lẽ là của phụ nữ đã kết hôn mặc.
Và lúc này, Bạch Trạch Vũ thấy trên ban công tầng hai nhà lão Quách hàng xóm phơi một chiếc đồ lót có kiểu dáng tương tự.
Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén.
Nếu thật sự có thể xác định chiếc quần lót trên giường của Triệu Dân Sinh có liên quan đến người phụ nữ nhà lão Quách, thì kẻ tình nghi lớn nhất chính là lão Quách.
Thù giết cha, đoạt vợ, đây là mối hận mà hầu hết đàn ông không thể dễ dàng tha thứ, và đó chính là động cơ giết người.
Cộng thêm thời gian và địa điểm xảy ra chuyện của Triệu Dân Sinh...
Lão Quách trở thành nghi phạm số một.
Trước khi đến, Bạch Trạch Vũ đã xem hồ sơ của vợ chồng lão Quách. Lão Quách tên đầy đủ là Quách Nhảy Vào, năm nay 39 tuổi, là thợ sửa chữa đường sắt, cơ thể cường tráng.
Vợ lão là Mao Á Phương, người làng Phạn Bồn, 35 tuổi, có khuôn mặt trái xoan quyến rũ, thân hình đẫy đà, rất có sức hút.
Quách Nhảy Vào là con rể ở rể, từ nơi khác đến làng Phạn Bồn, nên địa vị trong nhà không cao. Người thực tế nắm quyền trong nhà lão Quách là Mao Á Phương.
Trong lúc Bạch Trạch Vũ đang suy tư, Thần Tử Hào đã gõ cửa nhà lão Quách.
Rất nhanh, trong sân vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng của một người phụ nữ.
"Ai vậy?"
"Chúng tôi là nhân viên an ninh của cục trị an số hai Trường Tuyết Sơn, đến đây để điều tra một số việc."
Ngay khi Thần Tử Hào dứt lời, trong sân vang lên một tiếng động lớn, âm thanh của vật kim loại nặng rơi xuống đất.
Bạch Trạch Vũ lập tức cảnh giác.
"Các anh chờ một chút, tôi thay quần áo rồi ra mở cửa." Lần này, giọng người phụ nữ bên trong có vẻ hoảng hốt.
Thần Tử Hào không để ý, nhưng Bạch Trạch Vũ nhạy bén nhận ra có điều không ổn.
Một lát sau, cửa mở.
Người mở cửa là Mao Á Phương, vợ lão Quách.
Nàng mặc bộ đồ công nhân màu xanh, bên dưới là quần trắng và đi giày cao gót, trên những ngón chân trắng trẻo còn sơn móng tay màu đỏ tươi.
Mặc dù nàng mặc đồ công nhân che phủ, nhưng từ tổng thể có thể thấy nàng không giống với những phụ nữ khác trong làng. Nàng là một người biết cách ăn mặc, hợp thời trang.
"Cô là Mao Á Phương?" Thần Tử Hào mở laptop, bắt đầu hỏi han luôn."Tôi là Thần Tử Hào thuộc cục trị an số hai, đây là giấy chứng nhận của tôi. Hôm nay chúng tôi đến tìm cô là để hỏi một số chuyện liên quan đến Triệu Dân Sinh."
"Triệu... Triệu Dân Sinh, cái chết của hắn đâu có liên quan đến chúng tôi, khi hắn rời nhà chúng tôi vẫn còn khỏe, các anh không thể vu oan cho người tốt như thế được."
Mao Á Phương nói liên hồi, có vẻ hấp tấp, rõ ràng là một người khó đối phó.
Thần Tử Hào nhíu mày: "Chúng tôi chỉ muốn hỏi một vài thông tin liên quan, cô luyên thuyên thế này, chẳng lẽ cô đang muốn che giấu điều gì?"
Nói rồi, hắn liếc nhìn sau lưng Mao Á Phương.
"Quan chức, các anh không thể tùy tiện vu oan người khác như vậy."
Bạch Trạch Vũ lên tiếng hòa giải: "Chồng cô, Quách Nhảy Vào đâu? Sao không thấy anh ấy ra?"
Trong khi hỏi, Bạch Trạch Vũ quan sát ánh mắt Mao Á Phương.
Quả nhiên, mắt nàng hơi dao động, khi trả lời câu hỏi cũng vô thức dừng lại một chút.
"Anh...anh ấy sáng sớm hôm nay đã đến đơn vị làm rồi!"
Thần Tử Hào nghe vậy thì hỏi tiếp Mao Á Phương về những chuyện liên quan đến Triệu Dân Sinh.
Sau một hồi hỏi han, Thần Tử Hào ghi chép những thông tin Mao Á Phương cung cấp vào laptop.
Theo lời Mao Á Phương, Triệu Dân Sinh làm chung việc buôn bán lâm sản với nàng, thường thu mua lâm sản quanh làng.
Sau khi thu mua về, bọn họ phơi khô, đóng gói rồi đem đi bán.
Hai người làm chung cũng được một thời gian, quan hệ hai nhà cũng không tệ, mỗi lần Quách Nhảy Vào về đều rủ Triệu Dân Sinh uống rượu.
Ngày Triệu Dân Sinh gặp chuyện, Quách Nhảy Vào uống say quá, Triệu Dân Sinh tự mình ra về, dùng điện thoại soi đường.
Sau khi hỏi Mao Á Phương xong, Thần Tử Hào và Bạch Trạch Vũ tiếp tục đến hỏi những hộ gia đình khác.
Câu trả lời của những người này cũng tương tự như Mao Á Phương, rằng hôm xảy ra vụ án, họ không nghe thấy tiếng kêu cứu.
Sau một vòng hỏi han, Thần Tử Hào có chút thất vọng.
Đã hơn nửa ngày mà chẳng phát hiện ra điều gì.
Điều này khiến anh có chút nản lòng trong công việc phá án.
Bạch Trạch Vũ an ủi: "Đừng nản lòng, phá án vốn là như vậy."
Thần Tử Hào thở dài nói: "Nhưng tôi thấy cố vấn Nhạc phá án như viết văn, trong thời gian ngắn phá liền mấy vụ đại án, trọng án, sao tôi lại không được như vậy chứ?"
Bạch Trạch Vũ: "..."
Ông bạn này có vẻ không hiểu rõ bản thân mình lắm.
Cậu so với ai không so lại đi so với người hack game.
Bạch Trạch Vũ cảm thấy không biết nói gì về đề tài này của Thần Tử Hào.
Chẳng lẽ lại bảo cậu ta biết tự lượng sức mình?
Nếu hôm nay người đến điều tra là Nhạc Đông, thì sau một vòng, chắc chắn mọi việc đều đã nắm rõ ràng.
Cho dù không tìm được hung thủ, cũng có thể xác định phương hướng điều tra.
Không biết cố vấn Nhạc và đám trộm mộ kia rốt cuộc đã đi đâu.
Hắn cũng không lo lắng cho an nguy của Nhạc Đông, nếu có thì chỉ lo cho đám thổ chuột kia sẽ bị Nhạc Đông đánh cho thừa sống thiếu chết.
Lúc này Nhạc Đông đang trải qua lần đầu tiên trong đời – đi trộm mộ!!!
Dưới sự dẫn dắt của hắn, mọi người tìm được một cái hang tự nhiên trong đất cát. Hang thông xuống dưới lòng đất, cửa hang được bụi cây che kín.
Người cao gầy như cây trúc và Lão Quang Bản đi trước dùng dao phát quang, dọn dẹp bụi rậm, gai góc.
Sau đó, bọn họ dùng dây thừng thả một ngọn nến xuống cẩn thận, xác nhận nến không tắt thì lập tức cố định dây thừng rồi lần lượt trèo xuống dưới.
Cửa hang này gần như thẳng đứng, sâu khoảng ba tầng lầu.
Lão Quang Bản đi đầu xuống xác nhận an toàn xong thì dùng đèn pin vẽ hình tròn lên trên để ra tín hiệu.
Nhận được tín hiệu, Lượng thúc nói với Nhạc Đông: "Nhạc tiên sinh, mời cậu xuống trước, tôi sẽ giúp cậu thắt dây an toàn, cậu cứ yên tâm, tôi tự mình kéo dây, không phải lo lắng."
Nhạc Đông cười rồi nắm lấy dây thừng, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Lượng thúc, hắn trực tiếp nhảy xuống.
Khi Lượng thúc còn chưa kịp hoàn hồn thì Nhạc Đông đã vững vàng đáp xuống dưới hang.
Ánh mắt Lượng thúc ngưng tụ.
Nhạc tiên sinh tuổi còn trẻ mà không những có thủ đoạn thần bí khó lường, thân thủ cũng lợi hại như vậy.
Chẳng lẽ hắn là lão quái vật tu luyện thành tinh mà sống đến bây giờ!?!
Nghĩ vậy, lưng Lượng thúc không khỏi run lên.
Hắn nhớ tới những truyền thuyết đã nghe khi còn nhỏ...
Lão Quang Bản ở dưới hô: "Lượng thúc, chỉ còn mỗi ông thôi, mau xuống đây!"
Hắn giật mình, thấy những người khác đều đã xuống hang sâu cả rồi, liền vội vàng thu lại suy nghĩ, thắt dây rồi leo xuống.
Vào trong hang, hắn mới thấy lối vào không lớn nhưng bên trong không gian lại rất rộng.
Đoạn đầu thì rất hẹp, vừa đủ cho một người đi.
Phải khom người đi vài chục mét thì bất ngờ không gian mở ra!
P/S: Lại một ngày bận rộn, còn một chương nữa, sẽ gửi sau. Có lỗi gì tôi sẽ sửa sau, các bạn cứ báo để tôi biết nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận