Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 881: Đánh ta nhi tử, hỏi qua ta không có! (length: 7456)

Môi Gia run rẩy hướng vào trong sơn động đi tới, sơn động này hôi thối vô cùng, bên trên có một lớp chất lỏng khô cạn dính vào, cái mùi thối này chính là phát ra từ những dịch nhờn khô cạn này.
Hắn đi theo sau lưng Trương Ngũ, mới đi chưa được mấy bước, chân đã trượt đi, thân thể liền đổ về một bên.
"Ngọa Tào!"
Môi Gia dù sao cũng có tuổi rồi, phản ứng rõ ràng không nhanh nhạy bằng người trẻ tuổi, Trương Ngũ ở phía trước dò đường, cũng không kịp ra tay đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Môi Gia ngửa ra sau ngã xuống.
Nếu mà ngã như vậy thì không phải chuyện đùa, sơn động này đá gồ ghề lởm chởm, nhẹ thì đầu rơi máu chảy, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Nhất là Môi Gia đã gần 70 tuổi rồi!
Ngay lúc Môi Gia và Trương Ngũ kinh hãi thì một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Môi Gia, thuận tay đỡ lấy ông.
Người này mặc áo thun, quần đùi rộng, chân đi dép lê.
Sau khi đỡ Môi Gia đứng vững, người đó cười lớn nói: "Ối chà, lão già này, ông lớn tuổi như vậy rồi còn góp chuyện náo nhiệt này làm gì?"
Trương Ngũ lần theo giọng nói nhìn lại, một giây sau, hắn dùng tay chỉ vào người kia nói: "Ngươi...ngươi là...con cháu của Nhạc lão gia, Nhạc Đông là gì của ngươi?"
Người đó tùy tiện phất phất tay: "Ha ha, đó là thằng con trai nhà ta."
"Ngươi là cha của Nhạc Đông!"
Nhạc Thiên Nam ưỡn ngực, bộ dáng ra vẻ không sai ta là đây.
Trương Ngũ vẻ mặt không thể tin được, cả ba người nhà Nhạc này thật đáng sợ, Nhạc Thiên Nam vừa xuất hiện, dao chặt đầu trong tay hắn liền truyền đến tiếng gào thét.
Con dao chặt đầu này, từ thời Tống đã được truyền lại, dính vô số máu tội nghiệt, mấy trăm năm tích lũy sát khí đã có chút linh trí.
Nhạc Thiên Nam chỉ đơn giản đứng đó thôi, cũng đã khiến con dao chặt đầu phải gào thét lạnh người.
Lần trước gặp phải tình huống này là ở lò hỏa táng Ma Đô, lúc đụng phải Nhạc Đông.
Đáng sợ!
Nhạc Đông phụ thân trước mắt này, một thân tu vi có thể nói là khủng bố.
Trương Ngũ bước lên phía trước, hai tay ôm quyền, đối với Nhạc Thiên Nam chắp tay nói: "Đao phủ truyền nhân ở Ma Đô, Trương Ngũ."
Nhạc Thiên Nam cũng ôm quyền đáp lễ.
"Nhạc gia, Nhạc Thiên Nam, huynh đệ Trương Ngũ, chuyện ôn lại ta không nói trước, nói ngắn gọn, ngươi và lão nhân này bây giờ hãy ra ngoài, nơi này không còn là chỗ các ngươi có thể lui tới."
"Việc này..." Hiện tượng lạ trên trời Trương Ngũ đã từng thấy qua, hắn biết thực lực của mình không đủ tư cách tham gia vào tranh đấu cấp bậc này, nhưng thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, nhà họ Trương tuy bị người ta xem thường là đao phủ, nhưng miễn cưỡng cũng coi như là người trong Huyền Môn, sao có thể tiếc một cái mạng.
Nhạc Thiên Nam nghiêm mặt nói: "Huynh đệ Trương Ngũ, Nhạc mỗ muốn nhờ ngươi một việc."
Nhà họ Nhạc có ơn với nhà họ Trương, thấy Nhạc Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, Trương Ngũ không chút do dự gật đầu đáp: "Huynh đệ Nhạc cứ nói."
"Được, ta cần huynh đệ Trương giúp ta một chuyện, ở dưới cây long não bên trái cửa hang ta chôn một cái bọc, nếu trong hai ngày ta không ra, thì nhờ huynh giúp ta mang gói đồ đó về Ly Thành cho người yêu ta."
Từ lời nói của Nhạc Thiên Nam, Trương Ngũ nghe ra chút ý tứ khác, hắn không nhịn được nói: "Huynh đệ Nhạc, tuy Trương Ngũ ta học nghệ không tinh, nhưng có đao trong tay, tà ma bình thường ta vẫn có thể đánh một trận, ta cùng ngươi đi vào, nếu không thì như thế này cũng được, chúng ta ở ngoài đợi chút, với động tĩnh lớn thế này, quốc gia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Nhạc Thiên Nam lại cười xua tay.
"Đa tạ hảo ý của huynh đệ Trương, ta không chờ được nữa, lũ chó má này, dám khi dễ con trai ta, bọn chúng hỏi ta Nhạc Thiên Nam chưa, huynh đệ Trương, nhớ kỹ, hai ngày ta không về thì huynh lập tức mang đồ đến Ly Thành, nhớ kỹ là lập tức, trong bọc ta để ít tiền, coi như lộ phí."
Nói xong, Nhạc Thiên Nam quay người đi ngay, trong sơn động, tiếng dép lê loẹt xoẹt dần dần đi xa, đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Môi Gia bỗng cảm khái nói: "Lão già ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai cha con như thế, cổ nhân nói 'hổ phụ vô khuyển tử' quả thật không sai mà, lão Trương à, đi thôi!"
Môi Gia quay đầu đi trở về, Trương Ngũ nhìn bóng lưng Nhạc Thiên Nam đi xa, bỗng dưng nước mắt ứa ra.
Ở Nhạc Thiên Nam, hắn nhìn thấy những thứ mình đang thiếu.
Nếu như khi con gái bị ức hiếp, mình có thể không chút cố kỵ đứng ra thì kết cục của con gái có phải sẽ khác không?
Trong giáo dục của đất nước, chữ nhẫn thường xuyên được nhắc tới, cái gì nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
Nhưng có những chuyện có thể nhẫn được sao?
Giờ phút này, lòng Trương Ngũ trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nếu như mình có một nửa dũng khí của Nhạc Thiên Nam thì con gái mình sao lại tuyệt vọng tự sát.
Rất lâu sau, hắn lau nước mắt nơi khóe mắt, quay người nhanh chân ra khỏi sơn động.
...
Trên trời, Tiểu Nhạc Đông chân đạp vương tọa, ấn ngọc không hoàn chỉnh trong tay tỏa ra thần quang hạo nhiên.
"Các ngươi, còn không mau đến trước mặt bản đế nhận lấy cái chết!"
Lời vừa dứt, trong hư không, một giọng nói phiêu hốt truyền đến.
"Đế Quân, mấy năm không gặp phong thái vẫn như cũ, nhưng mà, Đế Quân người cũng đừng ở đó khoe mẽ."
"Ngươi có thể thử xem!"
Tiểu Nhạc Đông thản nhiên ngồi xuống vương tọa, một ngọn núi hùng vĩ trong nháy mắt hiện lên phía sau vương tọa, hắn chỉ đơn giản ngồi đó, nhưng lại hòa làm một thể với cả âm dương hai giới.
"Đế Quân à, lần này tới đây, ta chỉ là kiềm chế Đế Quân chút thôi, ngươi và ta đều hiểu, điểm đặt cược không phải ở ngươi hay ta mà là ở..."
Nói đến đây, trong hư không hiện ra một bóng người, hắn vung tay, hình ảnh Nhạc Đông và hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền giằng co liền xuất hiện ở giữa không trung.
Tiểu Nhạc Đông khẽ nhíu mày, ánh mắt khóa chặt trên người Nhạc Đông.
Đúng vậy.
Điểm đặt cược không phải ở chỗ hắn, cũng không phải ở Chúa tể U Minh đã vượt qua U Minh mà đến.
Mà là ở cái hắn kia ở nhân gian!
Giờ khắc này.
Khí thế của Nhạc Đông đã đạt đến đỉnh phong.
Hắn đưa tay nắm một cái, không khí trong nháy mắt nổ vang.
"Thì ra đây chính là cảm giác sau khi hoàn toàn buông bỏ!"
Nhạc Đông tham lam cảm nhận sức mạnh hiện tại mình có được.
Sau khi đem sức mạnh hoàn toàn buông bỏ, thân hình hắn chậm rãi lơ lửng trên không trung.
Sau đó, hai mắt hắn vừa mở, hai đạo ánh mắt hữu hình trong nháy mắt khóa chặt Thi Vương phía sau hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền.
Thi Vương đã biến thành một người bình thường về kích cỡ, trên người hắn, toàn thân bao phủ một tầng lân giáp, nếu không phải tản ra khí U Minh tà ác thì Nhạc Đông gần như cho rằng lân giáp kia là long lân.
Nhạc Đông cử động tay chân, ánh mắt đảo qua liếc nhìn toàn bộ hang động.
Hang động đã bị U Minh Thú hoàn toàn chiếm cứ, dưới sự dẫn dắt của Tướng quân mất đầu, gắt gao bao vây lấy hắn, chỉ cần Di Mộng trong hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ không chút do dự xông lên tấn công Nhạc Đông.
"Nếu Tôn Thượng đã lựa chọn rồi, vậy thì... mời Tôn Thượng chết đi, giết hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận