Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 621: Kém chút liền bị người lừa rồi! (length: 7802)

Theo chỉ dẫn của Hoa Tiểu Song, Nhạc Đông lái chiếc xe Mã Linh Nhi để lại cho hắn, đi thẳng đến địa điểm mà Hoa Tiểu Song thấy khi mở đàn.
Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng xe dừng lại ở một vịnh biển.
Nhạc Đông liếc mắt, nơi này rất quen thuộc, chính là làng chài hắn từng đến tránh gió ở Tương Giang.
Không biết vì sao, cái thôn này lại tàn lụi, trong thôn không còn ai ở, bọn cứng nhắc kia đem nơi chế tạo thi độc đặc biệt đặt ở đây, quả thực có dụng tâm.
Nhạc Đông đỗ xe ở chỗ kín bên ngoài thôn, sau khi xuống xe, Hoa Tiểu Song có vẻ do dự nhìn Nhạc Đông.
“Có gì cứ nói.”
“Cái kia, lão đại, có thể cho ta một đạo cái kia... Gần đây hơi hao hụt.”
Nhạc Đông: “…”
Tên này, xem mình như Mục Sư trong game, động một tí lại bảo mình buff cho hắn.
Được rồi được rồi, muốn tiểu đệ chạy việc, vẫn là phải cho tiểu đệ chút lợi ích.
Nhạc Đông chắp tay kết ấn, trực tiếp gia trì một đạo Binh Tự Quyết lên người Hoa Tiểu Song.
Ngay khi Binh Tự Quyết gia trì lên người Hoa Tiểu Song, hắn liền giật mình, cả người trở nên hăng hái.
Hắn run chân, nhìn Nhạc Đông nói: “Lão đại, ta giờ có loại cảm giác.”
“Ừ?”
“Ta cảm giác có thể một tay ấn ngươi xuống đất ma sát.”
Nhạc Đông: ? ? ?
Nếu không nhầm, Binh Tự Quyết gia trì là năng lượng sinh mệnh, sẽ không khiến người sinh ảo giác chứ?
Đối mặt với khiêu khích của Hoa Tiểu Song, Nhạc Đông tuyệt đối sẽ không nhường, hắn xách cổ áo hắn như xách gà, rồi cất tiếng.
“Tốt, ngươi ấn ta ma sát thử xem.”
Hoa Tiểu Song mặt bất đắc dĩ, “Lão đại, cái kia, ngươi xách ta thế này mất mặt lắm, ta chỉ tiện miệng nói thôi, tuyệt đối không phản bội.”
Đối mặt với con hàng này, Nhạc Đông thực sự bất lực, mặt dày vô sỉ, nhưng may là, Hoa Tiểu Song này ngoài miệng luyên thuyên thì cũng không sao.
Tiện tay ném hắn qua một bên, Hoa Tiểu Song cười hì hì lại gần.
“Lão đại, ta nghe nói, trong câu lạc bộ bên Tương Giang có gái Tây, lát nữa ta mời ngươi đi vì nước làm vẻ vang, ngươi thấy thế nào!”
“Cút!”
Nhạc Đông lười phản ứng hắn, đi thẳng về phía cái làng chài đổ nát.
Làng chài này khoảng chừng mười ngôi nhà, sau bão, trong thôn đầy bừa bộn.
Nước mưa vẫn còn đọng trên đất, ngoài ra còn có cành cây và mảnh kính vỡ.
Phòng ốc bên trong đều là nhà thấp, tường nhà đều bong tróc sơn, ngược gió, tường mọc đầy dây leo và rêu.
Nhạc Đông dẫn Hoa Tiểu Song, đi đến căn nhà đầu tiên ở cổng làng, đây cũng là nơi Nhạc Đông vừa xuống núi tránh gió.
“Có thể tìm ra là căn nào không?”
Hai người vào phòng, rồi lên thẳng lầu hai.
Đối mặt với câu hỏi của Nhạc Đông, Hoa Tiểu Song nhìn qua cửa sổ vỡ, nhìn xuống làng chài, hắn gật đầu trước, rồi lắc đầu ngay.
“Ta không xác định được cụ thể căn nào, ta nhìn thấy là tầng hầm, gần với chỗ con sống cứng kia.”
Nhạc Đông nhìn thoáng qua bên ngoài lầu, từ những gì Hoa Tiểu Song miêu tả thì căn nhà đó cũng không nhỏ, cộng thêm trong thôn này cũng chỉ có mười căn nhà, tìm từng cái một cũng dễ.
Nhưng Nhạc Đông không định tự mình tìm, hắn leo lên tầng ba lầu bỏ hoang, mượn độ cao nhìn khắp thôn, rồi lấy ra người giấy, sau vài động tác, dùng tinh thần lực điều khiển người giấy bay ra.
Mười mấy căn nhà nhanh chóng bị người giấy lục soát một lượt, kết quả khiến Nhạc Đông thất vọng, trong các căn nhà bỏ hoang không có chỗ mà Hoa Tiểu Song nói.
Hắn hơi nghi ngờ nhìn Hoa Tiểu Song.
“Pháp môn của ngươi ổn không vậy, có khi nào sai chỗ không, sao ta không thấy nơi ngươi miêu tả?”
Ngoài việc người giấy không phát hiện gì bất thường, Nhạc Đông mới rồi nhìn từ trên cao cũng không thấy nơi nào trong thôn tụ âm khí.
Nhờ người giấy trợ giúp, Nhạc Đông thăm dò kỹ càng cả làng chài, nhà nào trông cũng cũ nát, cửa sổ đều mục nát không chịu nổi, sau bão nhiều phòng còn đọng nước, tường nhà nào cũng phủ đầy nấm mốc, căn bản không có dấu hiệu người ở.
Hoa Tiểu Song thề son sắt nói: “Không thể nào, là ở đây, không đúng, phải nói là hướng này!”
Nhạc Đông nhận người giấy về, dẫn đầu xuống lầu, đi về phía trong thôn.
Đi chưa được mấy bước, Nhạc Đông đột nhiên phát hiện trên đường trong thôn có một vệt bánh xe.
Vết này rất mới, không giống để lại từ trước, xem ra là vết bánh của xe gắn máy hạng nặng.
Nhạc Đông trong lòng khẽ động, đi theo vết xe đó.
Hoa Tiểu Song đi sát theo Nhạc Đông, sợ lạc mất hắn.
Trước đây ở Thành Đô, hắn đi theo lão đại đến bệnh viện bỏ hoang, bóng ma vẫn còn ám ảnh, hắn không muốn bị như thế thêm lần nào nữa.
Thứ đó, thử một lần là đủ rồi. Thêm lần nữa, trái tim nhỏ không chịu nổi mất.
Càng đi vào trong thôn, Hoa Tiểu Song càng cảm thấy ánh sáng tối đi.
Không đúng a, lúc vào thì trời còn nắng, sao vào trong này thì… Nhìn thời gian thì giờ cũng chỉ mới hai giờ chiều, không đúng a!
Hoa Tiểu Song đang nghĩ ngợi thì giật mình thấy, lão đại lại biến mất.
Hoa Tiểu Song: “….”
Lại nữa! Hoa Tiểu Song muốn khóc không ra nước mắt.
Được, được, được, mỗi lần đều như thế đúng không!
“Quá đáng, ta mặc kệ, ta không làm nữa! ! !”
“Ngươi đang nói gì?”
Giọng Nhạc Đông đột nhiên vang lên bên tai Hoa Tiểu Song, Hoa Tiểu Song ngẩng đầu, phát hiện Nhạc Đông chỉ đang đứng trên căn nhà thấp nhìn ra xa.
Hắn ngượng ngùng nói: “Ý ta là, ta cùng lão đại cùng tiến lùi, cùng tội ác không đội trời chung.”
Nhạc Đông bất đắc dĩ, ở lâu với Hoa Tiểu Song có mà tức chết.
“Theo sát, thôn này có gì đó không đúng!”
Nói với Hoa Tiểu Song một tiếng, Nhạc Đông tiếp tục đi theo con đường chính trong thôn.
Rất nhanh, căn nhà cuối thôn xuất hiện trước mắt hai người.
“Lão đại, có cần đi tiếp không?”
Hoa Tiểu Song khoanh tay trước ngực, bỗng thấy hơi lạnh.
Giữa tháng tám, hắn ở ven biển mà lại thấy lạnh, đây là điều mà Hoa Tiểu Song không hề nghĩ đến.
Khóe miệng Nhạc Đông hiện lên một tia cười lạnh.
“Ta suýt chút nữa bị lừa rồi!”
“Hả? Lão đại ngươi phát hiện gì?”
Nhạc Đông vẫy tay với Hoa Tiểu Song, rồi dẫn hắn quay lại.
Đi được khoảng 200 mét, Nhạc Đông lại dừng lại, kéo Hoa Tiểu Song vào con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại.
Hoa Tiểu Song: “Lão đại, bên này không có nhà, ngươi vào đây làm gì?”
“Suỵt, lát nữa ngươi sẽ biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận