Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 172: Nắm đến chân chính hung thủ, là chúng ta nghĩa vụ cùng trách nhiệm (length: 8219)

Nhạc Đông cùng Lý Định Phương đi vào phòng thẩm vấn.
Bạch Mặc nhìn thấy hai người, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Nhạc Đông đến thẩm vấn hắn thì hắn cảm thấy không có gì, nhưng Lý Định Phương lại khác, Lý Định Phương là người đứng đầu bộ phận trị an của thành phố, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc, sao có thể có thời gian đến thẩm vấn mình.
Mặc dù hơi nghi hoặc một chút, Bạch Mặc vẫn cười chào hỏi hai người: "Lý cục, sao anh rảnh rỗi đến đây!"
Lý Định Phương tiếc nuối nhìn Bạch Mặc một chút, "Đáng tiếc cho tài hoa của cậu."
"Không có gì đáng tiếc hay không đáng tiếc, tôi làm những gì tôi nên làm, không có gì đáng tiếc cả."
"Hôm nay tôi đến, một là muốn nhìn cậu, hai là Nhạc Đông có chút phát hiện mới, cậu ấy có vài vấn đề muốn hỏi cậu."
Nhạc Đông quan sát kỹ lưỡng Bạch Mặc, những lời cục trưởng Lý Định Phương nói cũng không khiến Bạch Mặc lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào.
Bạch Mặc rất bình tĩnh, hắn tựa hồ đã sớm biết điều gì đó, hắn nhìn về phía Nhạc Đông nói: "Có phải có ai gọi điện cho anh không?"
Nhạc Đông gật đầu, anh nhìn Lý Định Phương đang ngồi bên cạnh mình, "Lãnh đạo, anh hỏi trước đi, tôi sẽ ghi chép."
Lý Định Phương cũng không khách khí, trực tiếp lên tiếng: "Bạch Mặc, chúng tôi hiện đang nghi ngờ chủ mưu đứng sau vụ nổ súng là một người khác hoàn toàn, cậu có manh mối nào không?"
Bạch Mặc đưa tay nâng kính, suy tư một hồi rồi nói: "Nhạc Đông, có phải anh đã nhận được một cuộc gọi tự xưng là "Ánh sáng đô thị", giọng là giọng tổng hợp điện tử không?"
Nhạc Đông gật đầu.
Bạch Mặc tiếp tục hỏi: "Hắn nói với anh những gì?"
Nhạc Đông không hề giấu diếm, kể lại nội dung cuộc trò chuyện của mình với người đó cho Bạch Mặc nghe, sau khi nghe Nhạc Đông kể, Bạch Mặc lần đầu tiên nhíu mày.
"Không đúng, ban đầu hắn cũng gọi cho tôi, nhưng hắn muốn mời tôi gia nhập đội của hắn, cùng hắn vực dậy chính nghĩa."
"Chuyện đó khi nào?"
"Khoảng tháng mười năm ngoái."
Nói xong, Bạch Mặc lại bổ sung một câu: "Tôi có một loại trực giác, người này hẳn là đã xuất hiện ở gần tôi."
Lý Định Phương lên tiếng: "Cậu hãy nghĩ kỹ xem, xem có manh mối gì không, nếu như bắt được kẻ đứng sau, chuyện của cậu cũng sẽ được giải quyết."
Nghe Lý Định Phương nói, Bạch Mặc cũng không tỏ vẻ sợ hãi hay vui mừng, ngược lại, hắn lắc đầu nói: "Tôi biết các anh nghi ngờ việc Bàng Minh Trạch bị nhân cách phân liệt là do người đó gây ra, thật ra không chỉ các anh nghĩ như vậy, tôi cũng có suy đoán theo hướng đó."
"Nhưng, phá án cuối cùng vẫn phải dựa vào chứng cứ, vả lại Minh Trạch biến thành như bây giờ, cuối cùng cũng là lỗi của tôi, cho nên, để tôi gánh cái trách nhiệm này, cũng không tính là oan ức."
Nghe Bạch Mặc nói, Lý Định Phương nghiêm mặt nói: "Đồng chí Bạch Mặc, trong hệ thống trị an của Ly thành chúng ta, từ trước đến giờ không có cái kiểu thế tội này, bắt được hung thủ thực sự mới là nghĩa vụ và trách nhiệm của cục trị an Ly thành, tôi hy vọng cậu có thể phối hợp tốt với công tác của chúng tôi."
Bạch Mặc lắc đầu: "Lý cục, không phải tôi không ủng hộ công việc của các anh, mà là tôi thực sự không có manh mối nào khác, bất quá, Nhạc Đông anh có thể thử tìm Minh Trạch xem sao, nếu như người kia ra tay với Minh Trạch thì hai người chắc chắn đã gặp nhau, chỉ cần Minh Trạch tỉnh táo lại, hẳn là sẽ nhớ được chút gì đó."
Nghe Bạch Mặc nói, Nhạc Đông khẽ gật đầu, anh nói đúng, điểm đột phá hẳn là ở Bàng Minh Trạch.
Thấy không hỏi được gì từ Bạch Mặc, Lý Định Phương và Nhạc Đông rời khỏi phòng thẩm vấn. Lúc bị dẫn đi, Bạch Mặc không quên tiếp tục nhờ Nhạc Đông chữa trị cho Bàng Minh Trạch.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Định Phương và Nhạc Đông cùng những người khác đi đến phòng họp.
Hướng Chiến bảo nhân viên mang mấy chai nước khoáng đến, lập tức, một đám người nghiện thuốc trong phòng họp bắt đầu châm thuốc.
Nhạc Đông đã quen với cảnh này, may mà hiện giờ thể chất của anh đạt tiêu chuẩn, chút khói thuốc này đối với anh mà nói không hề có ảnh hưởng gì, ngược lại là đám nghiện thuốc này, mỗi ngày bị hun khói như hun thịt khô, cũng không sợ một ngày nào đó ung thư phổi tìm đến cửa.
Thôi được rồi, ai cũng có cách sống của mình, có một số việc không nên khuyên.
Hướng Chiến là người đầu tiên không nhịn được, anh có chút khó khăn nhìn Lý Định Phương, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Lý cục, anh xem tình hình bên này..."
Ninh Vĩnh Bàng cũng phụ họa: "Đúng vậy đó Lý cục, nếu như chủ mưu không phải là Bạch Mặc như lời anh ta nói, vậy có phải chúng ta nên thả anh ta không?"
Lý Định Phương trừng mắt nhìn hai người họ.
"Hai người các cậu nói linh tinh gì đó? Chứng cứ đâu, các cậu đưa ra được chứng cứ không?"
"Hiện giờ Bạch Mặc đã thú nhận, nếu không có chứng cứ để lật ngược lại lời khai, hắn vẫn là kẻ tình nghi lớn nhất, nhất định phải chịu xử lý."
Nói xong, Lý Định Phương nhìn về phía Nhạc Đông: "Nhạc Đông, lát nữa tôi còn có cuộc họp, cậu vốn là người của tổ chuyên án tỉnh, vụ này cậu cứ theo sát vào, tôi sẽ bảo Hướng Chiến phối hợp với cậu."
Nhạc Đông gật đầu đồng ý, Lý Định Phương đứng dậy, dập tàn thuốc vào gạt tàn trước mặt, sau đó nói với Hướng Chiến và Ninh Vĩnh Bàng: "Tôi biết Bạch Mặc từng là đồng đội vào sinh ra tử với các cậu, nhưng, thân là nhân viên trị an, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, tôi hy vọng các cậu hiểu rõ."
Nói xong, anh quay người bước đi, sắp đến cửa phòng họp thì anh lại quay đầu bổ sung một câu: "Nếu thật sự muốn gột rửa hiềm nghi cho Bạch Mặc, vậy các cậu hãy đi điều tra, dùng chứng cứ để nói chuyện, tôi sẽ tranh thủ thời gian cho các cậu."
Nghe Lý Định Phương nói, Hướng Chiến và Ninh Vĩnh Bàng đồng loạt giơ tay chào.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Lý Định Phương không để ý đến hai người nữa, trực tiếp rời khỏi tổ trọng án, chờ Lý Định Phương đi rồi, mặt Hướng Chiến lại biến thành mướp đắng.
"Bàng Minh Trạch là một người bệnh tâm thần phân liệt nặng, vậy thì thẩm vấn thế nào?"
Ninh Vĩnh Bàng cười nói: "Lão Hướng, có phải anh quên mất Nhạc Đông rồi không?"
"Ừm, chẳng lẽ vị trưởng khoa mới của chúng ta còn biết chữa bệnh à?" Hướng Chiến hiếu kỳ nhìn Nhạc Đông.
Nhạc Đông xòe tay nói: "Vấn đề không lớn."
"Nhạc Đông, nếu anh có thể giải quyết được chuyện của lão Bạch, tôi sẽ đặt một bàn ở đại công tước quán, rồi chuẩn bị thêm hai bình rượu ngon, mời anh một bữa ra trò."
Hướng Chiến hiếm khi hào phóng như vậy, Nhạc Đông nhẩm tính, đặt một bàn ngon ở đại công tước quán cũng mất mấy ngàn tệ, thêm hai bình rượu ngon nữa, coi như cũng mất một nửa tháng lương, tính cả các loại phụ cấp, Hướng Chiến một tháng cũng chỉ kiếm được sáu bảy ngàn tệ.
Bữa cơm này không khác gì một tháng tiền lương.
Ninh Vĩnh Bàng cười nói: "Nhạc Đông à, đây là lần đầu tiên tôi thấy đại đội trưởng Hướng hào phóng như vậy đó, có ăn được bữa tiệc lớn này hay không thì phải xem vào anh cả đấy."
"Chắc chắn!"
Cho dù không phải vì Bạch Mặc, Nhạc Đông cũng muốn bắt được kẻ đứng sau màn, sau đó đè hắn xuống đất ma sát một trận.
Vậy mà còn cuồng hơn cả mình, loại người này mà để lại sao? Giữ lại đều là tai họa, nhất định phải thu thập cho thật tử tế.
Nghỉ ngơi một chút xong, ba người trực tiếp đi đến phòng giam, lôi Bàng Minh Trạch ra.
Vừa mới bắt đầu, Bàng Minh Trạch còn đang gào thét về phàm nhân và thần linh, khi hắn thấy Nhạc Đông cũng ở đó, cả người đột nhiên trở nên im lặng.
Nhạc Đông móc ra một lá bùa, theo lệ cũ, đốt thành Phù Thủy, định rót vào miệng Bàng Minh Trạch, không ngờ rằng Bàng Minh Trạch lại ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước kia và uống xuống.
Xem ra, mấy người bị hội chứng "mắc bệnh cấp 2" này cũng sợ gạch, thêm vài viên nữa thì sẽ biết nghe lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận