Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 498: Cây to đón gió, đến điệu thấp (length: 8224)

Luyện Tinh hóa Khí, Luyện Khí hóa Thần, luyện thần phản hư.
Nhạc Đông dùng pháp nhãn nhìn lướt qua cha mình, phát hiện khí tức trên người ông phảng phất như khói bốc lên, dương khí nồng đậm tựa một vầng mặt trời lớn.
Xem khí tức của ông thì thấy, kém nhất cũng phải là Luyện Thần phản Hư, trách không được cha một mực nhấn mạnh, bảo mình cứ yên tâm làm việc của mình, chuyện trong nhà không cần lo lắng.
Với chiến lực đó của ông, tu sĩ Huyền Môn bình thường đứng trước mặt ông căn bản chẳng là gì.
So với tu sĩ tu luyện thuật pháp Huyền Môn, việc tu luyện nhục thân còn gian nan hơn.
Tuy rằng Lưu Bá Ôn chém long mạch khiến linh khí thiên hạ suy giảm, nhưng thuật pháp Huyền Môn vẫn có thể dùng những thủ đoạn đặc biệt để thi triển, ví dụ như một vài loại vật liệu đặc biệt.
Còn việc tu luyện nhục thân thì chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường và đủ loại thiên tài địa bảo để rèn luyện thân thể.
Nhạc Đông thấy tò mò là, thường ngày không thấy cha tu luyện gì, vậy mà tu vi cảnh giới Tiên Thiên đại tông sư một thân này từ đâu mà ra.
Hơn nữa, trực giác mách bảo Nhạc Đông rằng tu vi Tiên Thiên đại tông sư kia của cha mình vẫn chỉ là vẻ ngoài, thực lực thực tế có lẽ còn cao hơn.
Hắn so Kỳ Minh với cha mình thì thấy, với thực lực của Kỳ Minh, chắc là bị cha đánh cho tơi tả không tốn mấy sức.
Ngay cả nhà mình cũng cất giấu nhiều bí mật đến thế, Nhạc Đông có chút dở khóc dở cười.
Đơn giản thôi, giao tiếp cứ đơn giản thôi!
Hắn vừa ra tay thì thấy bụi cỏ phía xa có động tĩnh, một bóng dáng kỳ quái nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Mắt Nhạc Đông sáng như đuốc, dù là đêm tối cũng nhìn rõ.
Trong tầm mắt Nhạc Đông, bóng dáng kỳ quái kia không phải là động vật mà là một người đang dùng cả tay chân mà chạy.
Thấy người kia định chạy, Nhạc Thiên Nam trực tiếp cười lạnh đầy khinh thường.
"Ta còn tưởng là cái gì, chỉ là đạo chích biết chút thỉnh thần thuật mà thôi, còn định chạy."
Nhạc Thiên Nam không buồn đuổi theo, trực tiếp dồn khí xuống bụng, bất chợt há miệng phun ra một chữ.
"Phá!"
Kẻ đang bỏ chạy đột nhiên cứng đờ, rồi mềm nhũn người ra, ngã sấp xuống đất.
Trong sân, khi Nhạc Đông thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy lạ lùng, dáng vẻ của cha khác một trời một vực so với bình thường ở nhà.
Một chữ 'Phá' trực tiếp phá giải thỉnh thần thuật của người kia, đây không phải ngôn xuất pháp tùy mà là khí nuốt sơn hà, người luyện thể đến mức nhất định thì có thể một lời phá pháp, quỷ thần bất xâm, khí như khói báo động, nuốt trọn vạn dặm.
Trong ấn tượng của mình, Nhạc Đông vẫn coi cha là một người bình thường, hơn nữa là một người bình thường không muốn tiếp nhận nghề làm vàng mã truyền thống của Nhạc gia, bây giờ thì hắn đã hiểu một điều, ông nội nói Nhạc Thiên Nam đồng chí không làm việc đàng hoàng, hóa ra không chỉ vì ông mở hai nhà máy tồi tàn mà không chịu học thuật pháp Huyền Môn.
Mà là đang trách mắng Nhạc Thiên Nam đồng chí bỏ bê đồ gia truyền không học, lại đi luyện thể, chính là luyện võ trong truyền thuyết.
Quan trọng là, Nhạc Thiên Nam đồng chí vậy mà có thể luyện một thân võ học đến mức này khi mới 45 tuổi!
Thảo nào chú ba Chu bảo cả nhà mình đều là quái vật.
Nhìn thấy cảnh tượng này xong, Nhạc Đông hoàn toàn yên tâm về sự an toàn của nhà mình.
Muốn làm gì trước mặt một võ đạo Tiên Thiên đại tông sư, bất kể là Huyền Môn hay luyện thể thì đều là tự dâng mình vào chỗ chết.
Hơn nữa, Nhạc Đông cảm thấy thực lực của cha có lẽ không chỉ là Tiên Thiên đại tông sư, có khi, cha đã đạt tới Đạo Thai cảnh rồi cũng nên, trăm sông đổ về một biển, bất cứ thứ gì chỉ cần tu luyện tới cảnh giới nhất định thì đều sẽ kết nối với đạo.
Sau khi Nhạc Thiên Nam dùng một chữ phá tan thỉnh thần thuật của người kia, ông mấy bước đã đến chỗ người nọ, như xách gà con vậy, ông ôm người đó lên, sau lưng ông, chú ba Chu không khỏi lắc đầu.
Mấy người này cũng thật xui xẻo, vừa mới bắt đầu đã đụng phải đại lão giáng uy đánh đập, chẳng khác gì đánh một đối ba, đối phương chơi ngay quân bài Vương Tạc, làm gì có sức đánh trả.
Thấy cha mình đã bắt được Dương Thụ Căn, Nhạc Đông từ trong sân nhà Quốc Sinh đi ra, anh vui vẻ bước đến trước mặt cha.
"Cha à, cha vừa nãy ngầu quá, nếu mẹ thấy cảnh này chắc là sẽ thích lắm."
Nhạc Thiên Nam lườm Nhạc Đông một cái rồi nói: "Cây lớn đón gió, phải khiêm tốn."
Cái đó thì đích xác là đủ khiêm tốn, nếu không thấy ông ra tay, Nhạc Đông cũng chẳng dám tin rằng cha mình còn là cao thủ trong các cao thủ.
"Cha yêu quý à, kể cho con nghe về lai lịch mấy người này đi."
Nhạc Đông đánh giá cha mình rồi bổ sung một câu: "Chuyện này có liên quan gì đến ân oán của nhà ta năm xưa không?"
Nhạc Thiên Nam lắc đầu.
"Chuyện này ta tạm thời cũng không rõ, tên da vàng này thì ta tạm thời chưa thể động vào, chờ làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói, nếu thật là người bên đó tới, tức là chúng nó đã bội ước, vậy thì phải đánh nhau một trận."
Chú ba Chu cũng bước tới.
Ông xen vào một câu: "Chuyện này cứ để ta điều tra, tên da vàng này để ta giải quyết."
Nhạc Đông vô thức nhìn về phía cha mình, Nhạc Thiên Nam gật nhẹ đầu.
"Vậy thì làm phiền lão ca, lát nữa ta giao tên da vàng đó cho lão ca, phiền lão ca theo dõi rồi xử lý giúp."
Ba người nói chuyện một lúc, Nhạc Đông nhìn Dương Thụ Căn đang ngất xỉu một bên, hình như trên người Dương Thụ Căn có hai luồng oán niệm dây dưa, nghĩa là trên người hắn có hai mạng người.
"Người này con phải mang đi, trên người hắn có vụ án giết người."
Nhạc Thiên Nam khinh thường liếc nhìn Dương Thụ Căn, nói với Nhạc Đông: "Đây chỉ là loại biết chút da lông thôi, học Tứ Bất Tượng, không ra thầy đồng mà cũng chẳng giống đạo gia, phế vật mà thôi."
Chậc chậc, Nhạc Thiên Nam đồng chí giờ đây đã giải phóng hết thuộc tính của đại lão, lời nói thốt ra mang đầy vẻ ngạo nghễ.
Thôi được rồi, Nhạc Đông vẫn thích ông cha sống chung với mình với tư cách một người bình thường hơn.
Nhạc Thiên Nam phẩy tay với Nhạc Đông, ra hiệu cho anh ra một bên.
Ông lấy ra một điếu thuốc rồi tiện tay đưa cho Nhạc Đông một điếu.
"Nhóc con, sau này đụng phải đông bắc ngũ tiên thì lúc ra tay phải nương tay, chuyện ân oán trước đây nói cho cùng thì vẫn là nhà ta sai, giờ con lại mang cho ta thêm một vấn đề khó, theo ước định năm xưa thì tam nãi nãi của con không thể quay về Ly Thành."
Nhạc Đông cau mày, "Đây là ước định ban đầu?"
Nhạc Thiên Nam gật nhẹ đầu.
"Chuyện hôm nay xảy ra có lẽ là điềm lành, việc bái ngũ tiên đến địa bàn của chúng ta, Hoàng Đại Tiên cũng xuất hiện tại đây, dù có phải là do những người năm đó sắp xếp hay không, thì vừa khéo lại cho ta một cái lý do để đón tam nãi nãi của con trở về."
Nhạc Đông: "Cần phải rắc rối như vậy sao?"
Nhạc Thiên Nam: "Hả? Nhóc con hình như con hơi ngông cuồng rồi đấy."
Nhạc Đông xua tay, nói thẳng: "Con cảm thấy có những lúc không cần phải nói đạo lý gì cả, nếu thật sự không được thì cứ xông vào."
Đối với Nhạc Đông mà nói, khi đã rõ ràng phải trái thì anh có chính kiến riêng, còn chuyện liên quan đến người nhà thì anh vô cùng bao che khuyết điểm, ai mà dám đứng ra ngăn cản Nhạc Đông đón Nhạc Tam Cô về nhà thì Nhạc Đông không chút do dự sẽ đọ sức một trận.
Nhạc Thiên Nam vỗ vai Nhạc Đông.
"Mấy chuyện này con đừng quản, đây là việc của cha con, con cứ đi điều tra vụ án đi, cha về nhà trước, mẹ con ở nhà một mình, cha không an tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận