Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 910: Đến đều tới, còn muốn trốn đến lúc nào! (length: 8175)

Quốc vận nhập thân, ngọc thân liền thành.
Thức hải đã hóa thành Cửu Châu Sơn Hà đại địa, mặc dù phần lớn vẫn là hư ảnh, nhưng nhiều nơi đã hiện rõ ra, Ly Thành, Tây Nam tỉnh một góc, Nhạc Đông hơi suy nghĩ, chẳng lẽ việc này liên quan đến các vụ án đã phá?
Hắn nhìn kỹ, ngoài Ly Thành và Tây Nam tỉnh, còn có Thành Đô, khu tự trị Mạn Lặc thuộc Điền tỉnh, những nơi này cũng đang dần hiện ra, đúng, còn có Tương Giang, Bát Mân, Ma Đô, cả khu vực An Đông gần Ly Thành giáp ranh Tương Sa cũng có dấu hiệu hiển hiện.
Chẳng phải là quỹ đạo hoạt động của mình mấy tháng qua sao?
Xem tình hình này, dự đoán vừa rồi không sai.
Đây là muốn làm gì, đây là muốn mình phá hết các vụ án ở mọi nơi đó sao?
Nhạc Đông cảm nhận thức hải của mình, những khu vực được thắp sáng bên trong thức hải đang liên tục cộng hưởng với quốc vận, gia trì cho thức hải của hắn!
Hay đấy, Nhạc Đông đã hiểu, đây là đang giao nhiệm vụ cho hắn, nhiệm vụ này không thể gọi là nhiệm vụ sử thi được nữa, lãnh thổ Cửu Châu rộng lớn nhường nào, không có lửa mà đốt, không ăn không uống cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể hoàn thành.
Được thôi, từ từ mà làm vậy!
Thu lại suy nghĩ, Nhạc Đông đứng dậy, mở cửa văn phòng.
Vừa mở ra, đã thấy hai gương mặt quen thuộc xáp lại.
"Hai người làm gì vậy, dọa người hả?"
Người đến là Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến, Lâm Chấn Quốc trêu chọc: "Sao lại dọa người, bọn ta gõ cửa nãy giờ, không thấy cậu mở cửa, ta còn tưởng cậu không muốn tiếp khách, đóng cửa không thèm nhìn."
Hướng Chiến bất lực liếc Lâm Chấn Quốc, gã này hết chuyện để nói, lần thăng chức này của Nhạc Đông khác trước kia, trước kia hắn lập công nhờ phá án.
Còn lần này... cha hắn và huynh đệ Hoa Tiểu Song sống chết không rõ! ! !
Lúc này mà thăng chức, chẳng phải càng làm hắn thêm ngột ngạt sao?
Hướng Chiến hiểu rõ cảm giác này, trước kia hắn từng làm bên chống ma túy, cũng lập công được huấn luyện bên đó.
Thế nhưng, hắn thà không nhận công lao đó!
Vì, công lao đó được xây trên sự hy sinh của đồng đội.
Chỉ là Nhạc Đông có vẻ kiên cường hơn hắn tưởng tượng, Nhạc Đông đứng trước mặt hắn cười tươi rói nói: "Chẳng phải mời khách sao, nhưng phải chờ một chút, đợi ít lâu nữa, ta mở tiệc ở quê vài ngày, tha hồ ăn!"
Nghe vậy, Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến nhìn nhau, tinh thần của Nhạc Đông đã phục hồi, cũng bắt đầu nói đùa.
"Đi, vậy bọn ta chờ tiệc cơ động của cậu, tốt nhất là cậu tổ chức tiệc cưới, còn tiệc thăng chức thì thôi đi, đợi thời gian nữa, ai biết cậu có leo lên phó bộ cấp không."
Lâm Chấn Quốc khoát tay, đi thẳng tới ghế salon của Nhạc Đông ngồi xuống, sau đó không ngần ngại lấy Bạch Sa ra ném cho Hướng Chiến và Nhạc Đông mỗi người hai điếu.
Hướng Chiến nhận lấy thuốc lá, bất đắc dĩ nói: "Ta đã cai thuốc rồi, mỗi ngày cậu lại phát thuốc đầu độc tinh thần ta, lão Lâm à, lòng dạ cậu thật đáng chém."
"Cậu thôi đi, mấy hôm nay người cậu nồng nặc mùi thuốc lá, còn bảo cai thuốc, cậu cai cái nỗi gì!"
Khóe miệng Hướng Chiến giật giật, hai ngày nay hắn đích xác lén hút thuốc lá, hút không nhiều, mỗi lần hắn đều cố gắng xử lý mùi thuốc lá trên người, nhưng con hàng lão Lâm này mũi như chó nghiệp vụ.
Nhạc Đông trực tiếp sờ soạng khắp người, phát hiện bật lửa không biết vứt đâu rồi, thế là hắn tiện tay xoa xoa hai lòng bàn tay, trên đầu ngón tay lóe lên ngọn lửa vô hình, Nhạc Đông đưa đến châm thuốc.
Cảnh này, làm lão Lâm vừa mới móc bật lửa trợn mắt há hốc mồm, một lát sau hắn lại thoải mái, chuyện gì kỳ lạ xảy ra trên người Nhạc Đông cũng không còn là chuyện lạ nữa, gọi là bình thường mới phải.
Ba người ngồi trong văn phòng nhả khói nuốt mây, một hồi lâu sau, Lâm Chấn Quốc mới mở miệng: "Ta với lão Hướng đến đây là có chuyện muốn nhờ Nhạc bộ trưởng hỗ trợ."
Nói đến hai chữ bộ trưởng, lão Lâm lại một hồi quay cuồng trong lòng, người so với người tức chết.
Cái đồ Nhạc Đông chết tiệt này, mới có mấy tháng ngắn ngủi mà leo lên tới độ cao cả đời bọn họ cũng không với tới, 23 tuổi đã là lãnh đạo cấp cục, vậy chắc chắn đã phá kỷ lục thăng chức nhanh nhất từ khi Kiến quốc tới nay rồi.
Mấu chốt là hắn thăng chức không hề có một lãnh đạo nào phản đối, theo những tin tức bọn họ nghe lén được, một vài người bên trên thậm chí cảm thấy chức vị của Nhạc Đông còn thấp, mặc dù hai người không biết Nhạc Đông đã làm những gì, nhưng với hiểu biết của họ về Nhạc Đông, chắc chắn hắn đã làm chuyện lớn, mà lại là đại sự khó lường.
"Thế này mới đúng phong cách của đội trưởng Lâm chứ."
Nhạc Đông cười tươi rói nhìn Lâm Chấn Quốc, Lâm Chấn Quốc bực bội liếc hắn một cái.
"Bọn tôi có vụ án cũ, muốn nhờ văn phòng của cậu tham gia."
Nghe đến vụ án, ánh mắt Nhạc Đông dao động.
"Nói nghe thử xem!"
Lâm Chấn Quốc đá chân Hướng Chiến.
"Lão Hướng, đây là vụ án của ông, chẳng phải ông nên nói sao?"
Hướng Chiến bất đắc dĩ, lão Lâm này không chịu thiệt một chút nào, chẳng lẽ hao chút nước bọt, cái này cũng lười biếng.
"Là như vầy..."
Lão Hướng nói vắn tắt vụ án một lần, Nhạc Đông càng nghe càng quen, vụ án cũ về giáo viên giết người lâu năm, vụ này nghe nói Tiểu Song đã từng tham gia phá, chẳng lẽ bọn họ không biết?
Nhạc Đông trực tiếp cắt ngang lời Hướng Chiến, mở miệng nói.
"Vụ này chẳng phải đã phá rồi sao?"
"Hả?" Lâm Chấn Quốc lập tức ngơ ngác, không phải chứ, vụ này phá khi nào?
Hướng Chiến bỗng vỗ tay một cái: "Ta nhớ ra rồi, hình như là có chuyện này, có điều, vụ này dường như bị cấp trên đè xuống, hình như liên quan đến một vài người và sự việc, nên vụ án đã phá nhưng vẫn chưa công bố."
"Cậu đùa tôi hả, bây giờ mới nhớ ra, may là cục trưởng Lý có việc, không bọn ta còn đang định đi tìm ông ta xin lật lại vụ án."
Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến lập tức dở khóc dở cười, thấy bộ dạng hai người, trong lòng Nhạc Đông dâng lên một sự ấm áp, hắn biết hai người muốn gì, bọn họ muốn mình bận rộn hơn, không muốn hắn đắm chìm trong đau buồn.
Chỉ là bọn họ không biết, lão cha và Tiểu Song đều có thể cứu được, chỉ là chưa đến thời gian thôi.
Ba người tùy tiện nói chuyện phiếm một hồi, điện thoại của Nhạc Đông vang lên, Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Sau khi họ đi, Nhạc Đông nhận điện thoại, là Bạch Trạch Vũ gọi đến.
Kết nối cuộc gọi, giọng Bạch Trạch Vũ có chút mệt mỏi, hắn nói với Nhạc Đông: "Nhạc cục, khi nào anh rảnh vậy?"
"Sao thế, vụ án có vấn đề?"
"Đúng vậy, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào ở căn phòng của người mất tích, nhưng không tìm được tung tích của hai vợ chồng đó, theo phỏng đoán của chúng tôi, rất có thể hai người đã bị giết."
Nhạc Đông xem giờ, bất giác đã cuối tháng mười, hắn nói thẳng: "Hai ngày nữa tôi đến!"
Nghe Nhạc Đông nói hai ngày nữa sẽ đến, Bạch Trạch Vũ an tâm cúp máy.
Ở Ung Thành xa xôi phá án, hắn không hề biết những chuyện gần đây, Bạch Mặc và Trần Gia Dĩnh ngầm ý không kể chuyện Tiểu Song cho hắn biết.
Hoa Tiểu Song sau khi vào phòng làm việc, là người cùng Bạch Trạch Vũ có thời gian làm việc chung nhiều nhất, hai người có thể coi như đồng đội cùng nhau trải qua sinh tử, nếu để Bạch Trạch Vũ biết chuyện này, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ, cây long não khẽ lay động lá.
Nhạc Đông mở miệng.
"Đến rồi mà, còn muốn trốn đến bao giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận