Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 134: Đây rõ ràng đó là trộm đổi khái niệm! (length: 8036)

Lượng thúc bọn họ đều là người trong nghề, cái hang động này tuy khó đi, nhưng tốc độ tiến lên của bọn hắn vẫn rất nhanh.
Người bình thường nếu ở trong không gian tù túng này, chắc không lâu sẽ suy sụp mất.
Cả nhóm người đi về phía trước được khoảng ba trăm mét thì Nhạc Đông đột ngột kêu dừng.
"Ngay đây!"
Nghe Nhạc Đông nói vậy, Lượng thúc và đám người lập tức phấn khích hẳn lên.
Bọn họ dường như đã thấy kho báu đang vẫy gọi mình.
Nhạc Đông nhường chỗ lại cho bọn họ, hài lòng ngồi sang một bên nhìn bọn họ bắt đầu bận rộn.
Đám người này chọn được chỗ thì bắt đầu đào, rất thuần thục.
So với sự hài lòng của Nhạc Đông, Thần Tử Hào bên này lại hơi đau đầu.
Hắn và Bạch Trạch Vũ lượn một vòng trong thôn cả ngày, cảm thấy chẳng thu được gì lớn.
Sự hào hứng khi chạm phải vụ án lớn bỗng chốc biến thành nỗi khổ sở khi không tìm ra manh mối.
Hai người lái xe đến trụ sở công an thị trấn.
Tổ chuyên án đã đến thị trấn rồi.
Đợi hai người trở về thì Hồ Tín Tuyết vừa hay từ phân cục qua đây.
Vừa thấy hai người, cô đã hỏi: "Có thu hoạch gì không?"
Thần Tử Hào vẻ mặt đau khổ: "Uổng công bận rộn cả ngày."
Bạch Trạch Vũ lại nói: "Có vài phát hiện."
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, Hồ Tín Tuyết nhìn Bạch Trạch Vũ rồi lại nhìn Thần Tử Hào, lập tức trừng Thần Tử Hào một cái, nói với hắn: "Kiến thức chuyên môn của anh học đi đâu hết rồi? Phá án phải dùng đầu óc suy nghĩ, phân tích thông tin thu được, chứ đừng có mơ hỏi vài câu rồi phá được án."
"Cả ngày anh chỉ nghĩ gì vậy? Anh tưởng mình là Nhạc Đông Nhạc trưởng khoa chắc."
Bị mắng xong, Thần Tử Hào rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì tại ta mới làm lần đầu mà, ta sớm muộn gì cũng lợi hại như Nhạc trưởng khoa thôi."
Hồ Tín Tuyết liếc hắn một cái, hắn vội ngậm miệng.
Hồ Tín Tuyết quay sang hỏi Bạch Trạch Vũ: "Có tin tức gì của Nhạc Đông không?"
Bạch Trạch Vũ lắc đầu: "Tạm thời chưa có, nhưng tôi tin Nhạc trưởng khoa chẳng mấy chốc sẽ trở về."
Hồ Tín Tuyết khẽ gật đầu, buổi trưa, cô đã thử liên lạc với Nhạc Đông bằng điện thoại của người khác nhưng báo là ngoài vùng phủ sóng.
"À đúng, Bạch Trạch Vũ, lúc anh vào làng tìm hiểu, có phát hiện gì không?"
Nghe Hồ Tín Tuyết hỏi vậy, Thần Tử Hào cũng ghé sát lại.
Hắn thật sự muốn nghe xem Bạch Trạch Vũ đã phát hiện ra điều gì, rõ ràng là hai người cùng đi điều tra, sao hắn thì phát hiện được mà mình thì không?
Lẽ nào khác biệt lớn đến vậy sao?
Bạch Trạch Vũ nói: "Tôi thấy Quách Nhảy Vào có hiềm nghi gây án rất lớn!"
"Quách Nhảy Vào hàng xóm của Triệu Dân Sinh?" Hồ Tín Tuyết sờ cằm, vẻ suy tư.
Thần Tử Hào chen vào: "Từ từ đã, tôi nhớ khi phân tích vụ án có nói, vụ Triệu Dân Sinh bị giết là một vụ có dự mưu, nếu thế thì có chút không hợp lý."
"Theo thông tin điều tra được thì trước khi xảy ra vụ án, Quách Nhảy Vào cùng Triệu Dân Sinh đã uống rượu tại nhà hắn, nếu hắn đã có dự mưu, hoàn toàn có thể bỏ thứ gì đó vào rượu, khiến Triệu Dân Sinh mất khả năng phản kháng rồi ra tay."
"Làm vậy, rủi ro bị lộ chẳng phải thấp hơn sao?"
Nghe Thần Tử Hào phân tích lần này, Hồ Tín Tuyết không vội phản bác mà nhìn về phía Bạch Trạch Vũ.
Trong mắt Hồ Tín Tuyết, Thần Tử Hào vẫn còn non kinh nghiệm trong mạch suy nghĩ phá án, phân tích của hắn có vấn đề.
Bởi vì, hắn đã mắc phải lỗi lầm, đó là có thành kiến từ trước. Nhưng, việc hắn có thể đưa ra quan điểm khác biệt cũng là một sự tiến bộ.
Bạch Trạch Vũ lại lắc đầu: "Việc Triệu Dân Sinh và Quách Nhảy Vào cùng uống rượu trước khi xảy ra vụ án, không có bằng chứng xác thực, đó đều là lời Quách Nhảy Vào và vợ nói với người ngoài sau vụ án, không loại trừ khả năng họ cố tình giăng bẫy để đánh lạc hướng."
Hồ Tín Tuyết nghe vậy, gật đầu ngay.
Thần Tử Hào vô thức hỏi: "Vậy anh phát hiện ra vấn đề của vợ chồng Quách Nhảy Vào từ đâu?"
Ba người vừa nói vừa đi vào phòng họp của trụ sở, Bạch Trạch Vũ lấy một chai nước, tu ừng ực một hơi rồi nói: "Mọi người còn nhớ chiếc quần lót ren màu đỏ mà Nhạc trưởng khoa đã nói không?"
Thần Tử Hào gật đầu: "Nhạc trưởng khoa còn nhờ vào đó mà suy đoán Triệu Dân Sinh có nhân tình trong thôn. . ."
Nói đến đây, hắn chợt vỗ bàn, nói: "Tôi hiểu rồi, anh nghi ngờ Triệu Dân Sinh có gian díu với Mao Á Phương vợ của Quách Nhảy Vào, rồi bị Quách Nhảy Vào phát hiện, cuối cùng thì ra tay giết người!"
Bạch Trạch Vũ gật đầu: "Đúng, tôi đã xem qua chiếc quần lót ren đó, kiểu dáng giống hệt chiếc quần lót mà Mao Á Phương phơi ở lầu hai, vì thế tôi cảm thấy cô ta có vấn đề."
Thần Tử Hào trong nháy mắt đã hiểu, hắn tiếp lời, có phần phấn khích nói: "Quách Nhảy Vào làm việc ở bộ phận đường sắt lâu năm, thể lực rất tốt, một mình hắn có thể di chuyển cái xác to cao 1m83 của Triệu Dân Sinh, cộng thêm hắn lại sống lâu trong làng nên rất quen thuộc địa hình núi rừng."
Nói xong câu cuối, Thần Tử Hào nhảy cẫng lên.
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi bắt người về hỏi ngay thôi."
Hồ Tín Tuyết ngay lập tức cốc cho hắn một cái.
"Bắt cái gì mà bắt, anh có chứng cứ chắc chắn để chứng minh là hắn giết người chưa? Hung khí đâu? Dù có động cơ gây án cũng phải cẩn trọng điều tra rồi mới kết luận được."
Thần Tử Hào xoa xoa trán, hồ cục cái gì cũng tốt, mỗi tội hay thưởng cho hắn một cái cốc.
"Tuy nhiên, có thể mời Quách Nhảy Vào và Mao Á Phương đến thẩm vấn." Hồ Tín Tuyết quyết định ngay, cho người lập tức xuất phát, đi mời vợ chồng Quách Nhảy Vào tới trụ sở.
Lúc này, đã là bốn giờ chiều.
Ở khu vực Trường Tuyết sơn, đêm đến rất nhanh, bốn giờ chiều, đã thấy được hoàng hôn.
Nhạc Đông vẫn còn trong hang, tùy tiện ăn vài miếng lương khô.
Lượng thúc thì cùng Lão Quang Bản đang hăng hái đào hang.
Bọn chuột đất này kinh nghiệm đầy mình, khả năng thao tác cũng giỏi, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã đào được một cái hang vừa đủ một người chui xuống.
Sau khi đào xong, Lượng thúc đột nhiên kêu mọi người dừng lại, sau khi những người đào lên thì hắn một mình nhảy xuống hố, dùng mũi khoan thép gõ xuống đất rồi nói: "Sắp đến rồi, phía dưới là chỗ mộ huyệt đấy, đào cẩn thận một chút."
Sau khi hắn đi lên, Nhạc Đông đột nhiên lên tiếng: "Lượng thúc, ta thấy rất lạ, sao các ông không làm nghề khác đi, cứ phải chọn nghề này?"
"Nghề khác à? Chúng ta cũng có làm, bận rộn thì kiếm ăn ở dưới đất, rảnh rỗi thì vẫn cứ kiếm ăn dưới đất." Lượng thúc cười đáp.
Khá lắm, cái "kiếm ăn ở dưới đất" phía sau chắc là đào trộm mộ nhỉ.
Lượng thúc tiếp lời: "Nhạc tiên sinh, người trong Huyền Môn các ngươi có thể thấy làm cái nghề của bọn ta là hủy hoại âm đức, nhưng bọn ta lại không thấy vậy, trong các ngôi mộ đều là của các gia đình giàu có thời xưa, kẻ nào mà chẳng bóc lột người dân khốn khổ?"
"Chúng ta đây gọi là thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo, lão thiên đáng ra phải ban thưởng cho chúng ta mới đúng chứ."
Nhạc Đông: ". . ."
Nghe kiểu này, cứ như bọn họ mới là đúng!
Nhưng ngụy biện vẫn là ngụy biện thôi.
Nếu Lượng thúc và bọn họ lấy số đồ móc được đem quyên góp giúp đỡ những người khốn khó thì Nhạc Đông may ra sẽ cân nhắc tha cho họ.
Nhưng họ làm vậy chỉ hoàn toàn vì tư lợi của bản thân.
Điểm xuất phát là vì tư dục cá nhân, cái gì mà thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đó chẳng qua là đánh tráo khái niệm!
Vậy nên cứ phải bắt thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận